Chương 2

Hệ thống kích hoạt phản xạ, trốn vào góc sâu

Đồng thời không quên giao nhiệm vụ cho Nhan Như Tinh.

[Kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên: cự tuyệt chàng trai trước mặt, tùy vào diễn biến sẽ đạt được giá trị sảng cảm tương thích.]

"Chồng ơi, em đói!" Nhan Như Tinh nhìn thẳng vào mắt chàng trai, bĩu môi đầy quyến rũ.

"Em gọi anh là gì cơ?" Hắn ta khẽ nhếch miệng, ánh mắt tối sầm lại, đưa tay ra mân mê khuôn mặt của Nhan Như Tinh.

Đầu ngón tay lành lạnh khiến Nhan Như Tinh nhăn mặt khó chịu, sau đó nhận ra vẻ không hài lòng của cậu ta, Nhan Như Tinh ráng nhắm mắt lại, chủ động tiến sát lại gần, cọ vào ngón tay của chàng trai, trả lời với vẻ không vui: "Anh hay quá ha, lúc mở mắt ra không thấy anh đâu, em cũng không hề giận... Hừ, em đói rồi!"

Cô ta đã nghe thấy tiếng bao tử biểu tình.

Chết tiệt, cơ thể gốc không biết bao lâu rồi chưa được ăn cơm, bụng dạ trống rỗng, kêu gào đòi ăn.

Cô đã chịu đựng cơn đói từ lúc tỉnh dậy, đến khi chàng trai tiến đến, cơn thèm ăn vô cớ chẳng những không giảm mà còn tăng lên, cô ta thèm đến mức thiếu điều muốn nuốt luôn cậu ta vào bụng.

Cái sự thèm thuồng này càng lộ ra rõ hơn khi chàng trai bước gần đến bên cô.

Nhan Như Tinh gắng gượng kiềm lại, tiếp tục há mồm về phía chàng trai để xin ăn, "Chồng à, anh làm sao vậy?"

Thấy cậu không để ý tới cô, Nhan Như Tinh tim đập thình thịch, không tự chủ được bắt đầu nhớ lại tình tiết trong sách khi nam nữ chính ở cạnh nhau.

Bỗng đảo mắt một cái, mí mắt sụp xuống, nước mắt rưng rưng như chực khóc nói: "A, A Từ, anh không yêu em chứ gì, em biết rồi, anh là một tên lừa đảo, hu hu hu..."

Không biết câu nào của cô đã làm cậu kích động, y liền nắm lấy cằm của Nhan Như Tinh, khiến đầu cô ngẩng lên, nhìn thằng vào cậu.

"Em gọi anh là gì?" Gương mặt chàng trai trắng bệch như ma nhập dưới ánh đèn mập mờ của phòng bệnh, trông vừa quỷ dị lại nguy hiểm.



Nhan Như Tinh lúc này lại dường như không cảm thấy điều gì bất thường, nhìn cậu với vẻ mặt vô tội, cất giọng rõ ràng đáp, "Anh A Từ!"

Nghe được lời của cô, chàng trai cười một tiếng.

Âm thanh trầm muộn như tiếng đàn violin dưới ánh trăng, tao nhã đến mê người.

Gương mặt thanh tú đỏ bừng lên, khiến cậu càng phát ra vẻ đẹp thoát tục.

"Gọi lại lần nữa đi." Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt trên mặt Nhan Như Tinh, thanh âm quyến luyến triền miên, ánh mắt ấm áp tựa mùa xuân, động tác mơ hồ đan xen cùng hơi thở dần sưởi ấm không khí lạnh lẽo trong phòng bệnh.

Nhan Như Tinh đỏ mặt, thẹn thùng nhìn chàng trai, sâu trong ánh mắt càng lúc càng lộ vẻ hưng phấn!

Chồng mình đẹp trai quá, có được một anh chồng free mà lại còn đẹp trai đến như thế này, lần xuyên này quả thật không uổng phí.

"Anh A Từ" Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm chàng trai, gọi lại lần nữa với thanh âm rõ ràng dứt khoát.

"Ngoan, gọi anh đi." Nguyễn Trì cúi xuống, áp nhẹ gò má vào mặt của Nhan Như Tinh, cảm nhận được hơi ấm, mắt cậu tối sầm lại.

"Anh!" Nhan Như Tinh không chút do dự đổi xưng hô.

"Ừm." Nguyễn Trì đứng dậy, dưới ánh mắt nồng cháy của Nhan Như Tinh, khuôn mặt nghiêng sang một bên tỏ vẻ khó chịu, nhưng vành tai cậu lại đỏ ửng lên.

"Anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em." Nói xong, Nguyễn Trì dưới cái nhìn chằm chằm của Nhan Như Tinh, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Khi hắn đi rồi, hệ thống ló đầu ra, muốn báo cho Nhan Như Tinh là cô nhận nhầm người rồi.

"Tinh Tinh, em muốn ăn cái gì?" Nguyễn Trì bỗng dưng ló đầu ra từ ngoài cửa, ngữ khí trầm ấm, hỏi một cách bình thường.

Duy chỉ có hệ thống nhận ra rằng, chàng trai này đang cảnh cáo nó.



Hệ thống: ???

Không thể nào, đây chẳng phải chỉ là một thế giới tiểu thuyết tình yêu thanh xuân phổ biến thôi sao?

Vậy tại sao chàng trai này lại khiến nó cảm thấy nguy hiểm?

"Bảo bối à, tôi không hiểu được." Hệ thống bị uy hϊếp, không dám nói cho Nhan Như Tinh biết chuyện nàng nhận sai người. Bởi vì nó phát hiện, người đàn ông đó nhìn chằm chằm nó từ ô quan sát trên cửa phòng bệnh.

Tuy nó biết đối phương không thể làm gì được nó, nhưng nhỡ đâu...

"Bảo bối, cô nghe tôi nói không?"

Hệ thống chờ một lúc không thấy phản ứng gì, nhìn về phía Nhan Như Tinh, rốt cuộc phát hiện, vẻ mặt cô ta tràn đầy sức sống, e ấp thẹn thùng, coi bộ đã lâm vào con quỷ tình yêu rồi.

Hệ thống: . . .

Không chỉ nam nhân kia không khớp truyện, nữ chính này cũng chẳng ăn rơ tí nào.

"Bảo bối à---"

Nhan Như Tinh bị tiếng kêu thảm thiết thê lương của nó dọa run cả người.

"Tôi còn chưa chết, cậu rú cái gì vậy?"

"Sao cô không nghe tôi nói hả, cô không làm nhiệm vụ, thì đợi đến bao giờ mới đứng dậy được hả!"

"Cậu đưa thứ thuốc kia cho tôi thì tôi đứng dậy được thôi." Nhan Như Tinh lơ đễnh nói.

Hệ thống: ". . ."