Chương 28

Đoàn tàu còn không có xuất phát, sân ga vắng tanh, mơ hồ vẫn còn thấy nhân viên đoàn tàu mặc đồng phục màu xanh đi đi lại lại bên ngoài.

“Nếu không, chúng ta xuống xe đi.” Tần Sở bắt lấy tay Nhan Như Tinh, ánh mắt chuyên chú chờ mong.

Chỉ là ý nghĩ này của của anh trực tiếp bị gián đoạn bởi quảng bá đột ngột vang lên trên tàu.

“Quý hành khách và các bạn thân mến, xin chú ý, chuyến tàu Z9 mà quý khách đang đi sắp khởi hành. Vì sự an toàn của cá nhân, xin vui lòng quay trở về toa tàu của mình. Trong quá trình tàu chạy, xin vui lòng không chạy lòng vòng trong xe. Trạm tiếp theo, thung lũng hoa Mạc Nại.”

Thung lũng hoa Mạc Nại là cảnh đẹp nổi tiếng nhất Mạc Nại, nơi này hàng năm bốn mùa như xuân, phong cảnh như vẽ, là nơi mà mỗi một nghệ sĩ nên đến.

Tháng sáu tháng bảy hàng năm là mùa hoa nở ở thung lũng hoa Mạc Nại, lúc đó biển hoa nở rộ, hương thơm ngàn dặm, thu hút vô số côn trùng động vật. Nếu đủ may mắn, khi đi ngang qua thung lũng hoa Mạc Nại, chúng ta sẽ được tận hưởng khung cảnh kỳ lạ: những bông hoa nở rộ và muôn loài sinh vật tụ tập dưới ánh hoàng hôn.

Đài vẫn liên tục mô tả cảnh đẹp của thung lũng hoa Mạc Nại, mà Nhan Như Tinh đã không còn muốn nghe tiếp.

Cô hỏi Tần Sở đang bị cảnh đẹp trong đài thu hút: “Hiện tại đã mấy giờ rồi?”

Tần Sở nhìn đồng hồ: “4 giờ 15 phút.”

Thấy sắc mặt Nhan Như Tinh không đúng lắm, anh hỏi lại: “Làm sao vậy?”

“Chuyến tàu bình thường đến thung lũng hoa Mạc Nại mất mấy tiếng?” Nhan Như Tinh hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Tần Sở suy tư một lát, nói: “Đại khái khoảng 5 giờ 30 phút sẽ đến. Thung lũng hoa Mạc Nại, rất gần, đi hơn tiếng là đến.”

“Em muốn chụp ảnh không?”

“Anh mang khẩu trang không?” Hai người đồng lên tiếng.

“Mang theo.” Tần Sở lôi hành lý của mình ra, lấy ra hai cái khẩu trang dùng một lần.

“Có khẩu trang y tế không?” Nhan Như Tinh nói, mày nhíu chặt, buồn bực nói: “Em bị dị ứng với phấn hoa.”

“A?” Tần Sở nghĩ thầm, sao anh chưa từng nghe nói em bị dị phấn hoa, hơn nữa trước kia anh tặng em hoa tươi, không phải em đều nhận à?

Tuy nhiên, dưới ánh mắt tín nhiệm, trông mong của Nhan Như Tinh, Tần Sở từ bỏ phản kháng, thoả hiệp nói: “Nếu không để anh đi hỏi tiếp viên nhé?”

“Ừm, ừm.” Nhan Như Tinh cảm kích nhìn anh, tiếp tục nói: “Nhân tiện hỏi xem có kính nhìn ban đêm không? Nếu phong cảnh vào ban ngày đã đẹp đến thế, vậy vào buổi tối nhất định sẽ đẹp hơn cả. Nhưng em sợ bị muỗi đốt, anh lại đi mua chút thuốc đuổi côn trùng gì gì đó thì càng tốt.”

Sau khi Tần Sở đồng ý rồi rời đi, Nhan Như Tinh lại cẩn thận kiểm tra lại sự chuẩn bị của mình.

Đầu tiên là đạo cụ ‘Nửa chai nước khoáng Lục Tuyền’, cuối cùng cô vẫn lấy nó ra, đặt trên bàn nghỉ ngơi.

Ở đoạn chọn đạo cụ, bởi vì không tháo được chuỗi ngọc đỏ xuống, cho nên cô chỉ có thể chọn một loại.

Giữa ‘nước khoáng’ và ‘hoa tươi’, cô chọn nước khoáng.

Rốt cuộc thì so với bình hoa, tác dụng của ‘nước khoáng’ lớn hơn một chút.

“Cốc, cốc, cốc… “ Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Nhan Như Tinh mặc kệ, lấy ra một suất cơm hộp nhiều thịt mà Tần Sở mua, sau đó đặt lên bàn ăn rồi từ từ ăn.

Tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên vài lần nữa, cuối cùng thấy không có ai ra mở cửa cho mình, lúc này mới dừng lại.

Không bao lâu sau, Tần Sở đã trở lại.

Chỉ là anh vừa mới vừa cửa đã bị người chặn đường.

Vẫn là người đàn ông hỏi chuyện lúc trước, người phụ nữ không có ở đây.

Người đàn ông nhìn thấy Nhan Như Tinh đang ăn cơm, sắc mặt trầm xuống, nhưng nghĩ tới kế hoạch lão đại sắp xếp, hắn ta chịu đựng bất mãn nói: “Lão đại chúng ta tìm hai người mở họp, nếu không muốn xảy ra chuyện đi tới gặp mặt đi.”

Trong tay Tần Sở còn xách theo một cái túi, nghe vậy nhìn thoáng qua toa xe phía sau, không từ chối.

“Đợi chút, tôi dọn dẹp xong sẽ qua.” Anh nói, không màng sắc mặt người đàn ông khó coi, ngay trước mắt hắn ta đóng sập cửa lại.

“Tinh Tinh, có lẽ chúng ta cần đi qua một chuyến.” Tần Sở lo lắng hói.

Nhan Như Tinh dùng khăn giấy lau miệng, nghe vậy duỗi tay nhận lấy túi nilon trong tay anh, lấy ra một cái khẩu trang y tế đeo lên mặt, nhân tiện cũng đeo cho Tần Sở một cái.

Tần Sở tưởng nói anh không cần, kết quả lại dưới ánh mắt kiên định của Nhan Như Tinh, đeo khẩu trang lên.

Nhan Như Tinh không đeo kính ban đêm, nhưng từ trong ba lô của mình lấy cái một cái kính râm.

Sau khi ‘võ trang’ xong, Nhan Như Tinh vươn tay, để Tần Sở bế cô đặt vào xe lăn.

Chờ bọn họ đi qua, Nhan Như Tinh giả dạng toàn thân và ngồi trên xe lăn lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt trong hiện trường.

“Che kín mít như vậy, là do không ra người gì à?” Người đã chờ lâu không chịu được hai người Nhan Như Tinh đến muộn, nhịn không được lầm bầm một câu.

Nhưng là không ai để ý đến hắn, mà có mấy người chơi nhìn thấy khẩu trang trên mặt Nhan Như Tinh, đôi mắt lập loè.

Lý do Nhan Như Tinh biết bọn họ là người chơi, chủ yếu là vì mấy người chơi ở chỗ này đều đứng chung một chỗ, rạch ròi ranh giới với NPC trong phó bản.

Nhan Như Tinh đếm số người, đại khái có khoảng mười ba người chơi. Đương nhiên, không ngoài trừ có người giống như cô, che giấu tung tích trốn trong đám NPC.

Trước mắt xem ra, có vẻ như một nửa số người chơi và NPC đang ở trong xe.