Chương 14

Lạc Hàm Dương cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Chị yên tâm, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng em nhất định không để công ty thiệt, em dự định bán căn nhà ở Nguyệt Hồ Thịnh Viên, rồi cố gắng gom góp thêm.”

Nguyệt Hồ Thịnh Viên nằm ở vị trí đẹp, giá nhà ở thành phố N còn cao, căn nhà cô có là ở khu A, thiết kế và ánh sáng đều rất tốt, bây giờ nguồn cung lại khan hiếm, chắc chắn có thể bán được giá cao.

Tống Diễm Hoa bị cô làm nghẹn họng, không nói nên lời.

Cô biết, Lạc Hàm Dương chỉ nhìn có vẻ yếu đuối, tính cách lại rất cứng rắn, và không dễ bị ép buộc. Nếu cản trở thì chắc chắn không cản được, chỉ còn cách chơi bài tình cảm.

Tống Diễm Hoa đảo mắt, làm bộ dáng buồn bã không nỡ, giả vờ lau những giọt nước mắt không tồn tại, vừa khóc lóc nói: “Không phải chị Diễm không ủng hộ quyết định của em, thật sự là quá đột ngột, em nói xem đứa trẻ này, rõ ràng hôm qua vẫn tốt mà...”

Lạc Hàm Dương thấy người khác như vậy thì không chịu nổi, vội đứng dậy định đỡ cô ấy.

Tống Diễm Hoa đẩy tay ngăn cô lại, giả vờ lau nước mắt: “Em đã theo chị hai năm rồi, chị đã coi em như con gái ruột của mình, Tiểu Lạc à, chị bây giờ cũng lớn tuổi rồi, trong công ty người chị không nỡ rời xa nhất chính là em.”

“Chị Diễm, em vẫn chưa đi, tất cả vẫn chưa quyết định, ít nhất phải đợi đến khi quay xong bộ phim này, chị đừng buồn.” Lạc Hàm Dương vỗ nhẹ lưng cô ấy, giọng dịu dàng an ủi.

Tống Diễm Hoa đang úp mặt vào lòng bàn tay, nghe cô nói vậy, ngẩng đầu lên, giọng nhẹ nhàng: “Nếu vậy, em xem cái này đi.” Cô ấy cầm tập giấy đặt trên bàn trang điểm, đưa cho Lạc Hàm Dương.

Lạc Hàm Dương thuận tay nhận lấy.

Đó là một tập tài liệu, trang đầu có bốn chữ lớn in đậm gây chú ý -

[Hợp đồng sống chung]

Lạc Hàm Dương ngỡ ngàng, không hiểu ý nghĩa của nó, nhìn người trước mặt với ánh mắt nghi hoặc.

Tống Diễm Hoa ra hiệu cho cô tiếp tục xem.

Lạc Hàm Dương nghe theo, lật mở ra, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt -

[Bên A: Tư Thính Nguyệt.]

Lạc Hàm Dương hít một hơi thật sâu. Sau một lúc lâu mới khó khăn nói: “Chị, chuyện này, không còn cách nào khác sao?”

“Cách? Em còn muốn cách gì nữa?” Tống Diễm Hoa không hiểu, “Tư tổng để mắt đến em, em có biết điều đó có nghĩa là gì không? Có nghĩa là em sắp nổi tiếng, sắp tỏa sáng rồi!”

Tống Diễm Hoa tiếp tục khuyên nhủ: “Chị đã xem qua rồi, Tư tổng chỉ yêu cầu em chuyển đến nhà cô ấy, hứa hẹn sẽ cho em nhiều tài nguyên, đối với em thực sự rất tốt.”

Lạc Hàm Dương vừa nghe vừa lật xem, cô không quen thuộc với các loại hợp đồng, lần trước ký hợp đồng là khi vào công ty, chỉ biết trên đó toàn là những từ ngữ hoa mỹ, đôi khi còn có bẫy chữ. Bây giờ cô chỉ có thể chậm rãi đọc từng từ một.

Những điều mà Tư Thính Nguyệt hứa hẹn, cô không quan tâm, Lạc Hàm Dương chỉ muốn biết mình phải làm gì cho cô ấy.

Thật đáng tiếc, bản hợp đồng này khiến cô thất vọng, ở phần nghĩa vụ của Bên B, Tư Thính Nguyệt chỉ viết một câu ngắn ngủi.

Đen trắng rõ ràng – Lạc Hàm Dương chỉ cần hoàn thành công việc quay phim hiện tại, sau đó chuyển đến nhà cô ấy.

Nhưng chuyển đến rồi, Tư tổng sẽ làm gì với cô? Lạc Hàm Dương nghĩ vẩn vơ, không dám nghĩ sâu thêm.

Trong lòng cô dâng lên cảm giác đắng chát, nhẹ nhàng đẩy thỏa thuận trở lại, nói: “Chị cho em thêm chút thời gian... đợi em chuẩn bị xong, sẽ ký ngay.”

“Cô bé này! Aizz...” Tống Diễm Hoa thất vọng, nhưng cũng chẳng làm gì được cô, dù sao Lạc Hàm Dương có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay mình.

Tống Diễm Hoa bất đắc dĩ nhét lại tập giấy vào lòng mình, cẩn thận giữ kỹ. Cô sợ Lạc Hàm Dương kéo dài thời gian, liền nhắc thêm: “Chị sẽ chờ em trên xe.”

Phòng trang điểm này sắp có người vào, Tống Diễm Hoa không thể ở lại lâu, sợ bị người khác nghe thấy, nên đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi áo cô vang lên, tiếng chuông “ding ding dong dong” báo có tin nhắn đến.

Trên gương mặt Tống Diễm Hoa lập tức hiện ra nụ cười, đó là tiếng chuông đặc biệt của WeChat, cô cài đặt riêng cho thư ký Cao bên cạnh Tư tổng, Tư tổng là người bận rộn và quyền lực, không bao giờ tự mình liên lạc với cô, lần nào cũng là thư ký Cao đến nói chuyện.

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, hào hứng đến mức hai tay run lên, mở ra nhìn, quả nhiên là -

[Thư ký Cao]: Chị Tống, Tư tổng nói hôm nay sẽ đến thăm Lạc tiểu thư.

[Thư ký Cao]: Chúng tôi đang trên đường, sắp đến nơi, chị sắp xếp người đón nhé.

Tống Diễm Hoa vui mừng không tả xiết, cảm giác sảng khoái chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu, cả sự mệt mỏi vì mất ngủ cũng lập tức tan biến.

Cô nhanh chóng đáp lại một cách nhiệt tình: “Được, được, từ cổng nam đi vào, tôi sẽ ngay lập tức ra đó đợi các vị.”

Lạc Hàm Dương thấy vẻ mặt của cô ấy, không nhịn được hỏi: “Chị Diễm, ai nhắn vậy ạ?”

Tống Diễm Hoa cười tươi như hoa, nói: “Còn ai nữa, Tư tổng đích thân đến thăm em! Em nói xem, em thật có phúc!”

Lạc Hàm Dương tròn mắt ngạc nhiên: “Chị nói gì? Tư tổng sao lại có thời gian đến đây...”

Tống Diễm Hoa đang bận tính toán xem làm thế nào để khoe khoang với mọi người, không kiên nhẫn ngắt lời cô, dặn dò: “Được rồi, được rồi, lát nữa gặp Tư tổng, nhớ nói lời ngọt ngào, nói những điều hay ho, đừng để phúc lộc này trôi qua mà không biết trân trọng.”

“Nhiều cười với Tư tổng, làm nũng, làm người làm việc phải thông minh lên, hiểu chưa?”

Nói xong, không đợi Lạc Hàm Dương phản ứng, cô đã vui vẻ quay đi, miệng còn khẽ hát một bài hát cũ từ thập niên 70 không rõ tên.

“Rầm!” Cửa đóng sầm lại.

Lạc Hàm Dương há miệng, sau một hồi cúi đầu im lặng.