Chương 36

Tô Bạch Nguyệt đột nhiên nhớ lại những gì nàng nói với Lục Ngạn ở Lục phủ trước khi rời Hoàng thành. Nàng nói nàng muốn thiên hạ này, nam nhân không nói được hay không, ý chàng nghĩa là sao nhỉ? Hiện giờ xem ra một chút động tĩnh cũng không có, hẳn là không được.

Nếu đã không được chứng tỏ địa vị của nàng trong lòng nam chính căn bản không đáng để nhắc tới, chàng cưới nàng có chăng chỉ là muốn báo thù nỗi nhục năm xưa.

Nghĩ đến đây, Tô Bạch Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Đã như vậy thì nàng nên kiên quyết đi lên con đường giẫm đạp nam chính đến cùng, biết đâu chỉ một kí©h thí©ɧ thôi cũng đủ biến chàng thành Tần Thủy Hoàng thứ hai luôn không chừng.

Bên này Tô Bạch Nguyệt vui vẻ rạo rực suy nghĩ, bên kia Lục Ngạn đã sớm thu dọn xong.

Chàng luôn không thích có người hầu hạ, Tĩnh Văn khom người lui ra ngoài, chớp mắt một cái, trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Bạch Nguyệt và Lục Ngạn.

Trong nửa năm qua, Lục Ngạn cùng Tô Bạch Nguyệt không phát sinh quan hệ thực chất nào. Cùng lắm là thỉnh thoảng cái miệng nhỏ của Tô Bạch Nguyệt bị Lục Ngạn cưỡng hôn, rồi nắm tay gì gì đó. Sau đó Tô Bạch Nguyệt sẽ vô cùng dè dặt giơ móng mèo cào vào mặt Lục Ngạn, biểu hiện sự kiện trinh không từ của bản thân.

Tô Bạch Nguyệt đã xem qua tiểu thuyết, rất rõ ràng năng lực một đêm bảy lần của Lục Ngạn. Một mặt nàng thấy lo lắng hãi hùng, một mặt nàng lại luyến tiếc tay nghề của Lục Ngạn, cho nên chỉ có thể vừa ăn vừa sợ.

Sợ tới non nửa năm, lá gan nhỏ của nàng rốt cuộc cũng lớn hơn một chút. Cảm thấy Lục Ngạn đối với nàng chỉ mang tâm lý trả thù. Nếu đã là chân ái thì chẳng phải chàng sẽ ngày đêm vắt óc đem nàng lên giường sao. Nhưng Lục Ngạn đối với chuyện này lại không mấy mặn mà lắm.

Tô Bạch Nguyệt càng thêm khẳng định suy đoán của mình, dần dần thấy yên tâm rồi bắt đầu trở nên lớn mật.

Có câu con người liều lĩnh bao nhiêu, tài sản đất đai sung mãn bấy nhiêu. Hiện tại tuy rằng Tô Bạch Nguyệt không hoàn toàn bộc phát thiên tính nhưng dù sao cũng ở chung dưới một mái hiên, chỉ cần hôm nay nàng diễn xuất cho Tĩnh Văn và Lục Ngạn xem, ngày sau hình tượng phế nhân này của nàng lập tức ăn sâu bén rễ.



Nam nhân đứng ở trước mặt nàng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó thu tay áo ngồi lên trên giường.

Mặc dù ngay từ đầu Tô Bạch Nguyệt cực lực phản đối chuyện Lục Ngạn nhúng chàm giường của nàng, nhưng nơi nào có áp bức nơi đó có đấu tranh, huống chi hiện tại địa vị của Lục Ngạn ở phủ Vị Nam vương đang thời hỗn loạn này đã có thể sánh bằng quận chúa là nàng rồi. Vị Nam vương, Vị Nam vương phi cùng với ca ca ngốc nghếch của nàng đã quên mất nàng mới chính là thân sinh, sự thật này quá tàn khốc.

Tô Bạch Nguyệt như cũ dùng ánh mắt hung ác muốn dọa cho địch nhân rút lui.

Lục Ngạn đột nhiên duỗi tay nhéo nhéo mặt Tô Bạch Nguyệt.

Tô Bạch Nguyệt lập tức trợn tròn mắt.

Mặt nàng không phải cục bột đâu mà muốn niết thì niết!

“Béo.” Trên người nam nhân mang theo vài phần khí lạnh từ bên ngoài tiến vào, lạnh căm căm chọc vào mặt Tô Bạch Nguyệt, giống như mang theo tảng băng. Ấy vậy mà nam nhân thân cao bảy thước nhường này lại tỏa ra một mùi hương ngọt ngào của điểm tâm, làm Tô Bạch Nguyệt không nhịn được cứ nhìn vào bên trong tay áo rộng của chàng suốt.

Tay áo chàng rộng như chiếc túi thần kỳ của Doraemon, chàng luôn có thể đem ra một ít thứ hiếm lạ kỳ quái khơi gợi sự tò mò của Tô Bạch Nguyệt.

Nhưng lập trường hai người bất đồng, đương nhiên Tô Bạch Nguyệt không thể cúi đầu với địch nhân. Hơn nữa nữ nhân kiêng kị nhất chính là người khác nói nàng béo! Tô Bạch Nguyệt cú hít một hơi thật sâu, với lấy cái gối phía sau đầu đập vào mặt Lục Ngạn.

Gối mềm như bông mang theo mùi hương thơm ngát, thanh lãnh của cơ thể nữ tử, từ đầu đến cuối không có nửa điểm uy lực.



Lục Ngạn bỗng duỗi tay nắm lấy vai ngọc của Tô Bạch Nguyệt, sau đó nặng nề áp người xuống đệm chăn.

Tô Bạch Nguyệt sửng sốt một chút, đầu óc choáng váng không phản ứng kịp, chỉ theo bản năng trừng đôi mắt ướt dầm dề, nhìn chằm chằm Lục Ngạn trước mặt.

Không khí xung quanh lập tức thay đổi, trở nên mờ ám cùng với mùi bánh ngọt béo ngậy, Tô Bạch Nguyệt bị khóa lại bên trong, bị Lục Ngạn giữ đến chặt chẽ.

Nửa năm qua Tô Bạch Nguyệt đối với hành động lưu manh của Lục Ngạn đã bình tĩnh đôi chút nhưng hiển nhiên, lần lưu manh này làm nàng hơi không chống đỡ được.

Hôn thì cũng thôi đi! Còn muốn hút linh hồn của nàng đi luôn à!

Bị hút đến mức không thở ra hơi, Tô Bạch Nguyệt dùng sức đá mạnh vào nam nhân, cuối cùng cũng đã được chàng xuống.

Hai người đều thở gấp gáp, tay nam nhân vẫn như cũ ấn lên vai Tô Bạch Nguyệt. Chàng liếʍ môi, hai tròng mắt đen nhánh bỗng sáng lên, giống như tiểu hài tử được ăn kẹo ngọt.

Mà hiển thiên, Tô Bạch Nguyệt chính là viên kẹo ngọt đó.

Nhìn vẻ mặt nhộn nhạo không ngừng của nam nhân trước mặt, trong lòng Tô Bạch Nguyệt cả kinh, tức khắc nảy ra cái suy nghĩ hết sức điên rồ.

Đây là vỗ cho béo rồi mới ăn à!