Chương 21

Thành tích của Tống Vân Thâm so với Cố Yên thì thật ra không được tốt, anh ấy là một học sinh chuyên ban xã hội.

Tuy nhiên, Cố Yên cảm thấy anh ấy kỳ thật hiểu chuyện hơn mình rất nhiều.

Ở bên ngoài, Tống Vân Thâm được xem như một tên du côn chính hiệu, mặc dù hai trường học cách xa nhau, nhưng Cố Yên thường xuyên nghe thấy tên của Tống Vân Thâm qua lời kể của bạn học, kiểu như tên đại ca Tống Vân Thâm hẹn đánh nhau với ai, ai, ai nào đó... Thường thì trong những trường hợp như vậy, Cố Yên chọn cách giả vờ như không quen biết anh ấy.

Thế nhưng, khi Tống Vân Thâm về nhà, anh ấy lại trở nên ngoan ngoãn và lễ phép vô cùng.

Không chỉ nghe theo lời Trương Ngọc, giúp đỡ công việc nhà và phụ giúp trong cửa hàng, anh ấy còn rất lễ phép với Cố Bình, bao gồm cả việc luôn hoàn thành công việc đúng hạn, không bao giờ trốn học hay tiêu tiền linh tinh.

Tóm lại là mọi phiền phức đều được anh ấy giải quyết bên ngoài, tuyệt đối không để người nhà phải lo lắng.

Mặc dù bình thường cũng cãi nhau với Cố Yên, nhưng đến lúc quan trọng thì lại quan tâm đến cô.

Tính đi tính lại, Cố Yên càng cảm thấy mình thật có lỗi với Tống Vân Thâm.

Bởi vì đối với người anh trai này, cô đã bỏ qua quá nhiều.

Kiếp trước, Cố Yên coi Diệp Ly là bạn thân nhất, trong khi Tống Vân Thâm lại một mực theo đuổi Diệp Ly.

Cố Yên cảm thấy Tống Vân Thâm hồi đó cuồng si Diệp Ly như vậy, khả năng lớn một nửa là do cô trước mặt anh ca ngợi những điểm tốt của Diệp Ly.

Tống Vân Thâm thực ra là người đơn thuần và si tình, thích một người nhất định phải tốt với họ.

Khi theo đuổi Diệp Ly, anh chẳng dùng thủ đoạn gì, chỉ nghĩ tặng cô những món đồ mà con gái thích, vì vậy anh cũng chẳng xin tiền gia đình, mà thường tự đi kiếm việc làm.

Diệp Ly là một cô gái rất được ưa chuộng, là nhân vật Nữ chính, nên bên cạnh luôn có rất nhiều phiền phức, trong khi Tống Vân Thâm thì muốn bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi.

Ban đầu, Cố Yên cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng lúc đó đầu óc cô không tỉnh táo, đừng nói đến chuyện thuyết phục Tống Vân Thâm.

Cho đến một hôm, Tống Vân Thâm vì Diệp Ly mà bị người đi xe máy đâm và bị thương ở chân, để lại di chứng rất nghiêm trọng.

Người từng kiêu ngạo như vậy, giờ tương lai chỉ có thể đi khập khiễng.

Từ đó về sau, Diệp Ly không còn đến tìm Tống Vân Thâm nữa.

Cứ như thể người này đã mất đi giá trị lợi dụng.

Nhưng Cố Yên lại biết rõ ràng, anh trai mình trong mắt Diệp Ly chỉ là một chiếc lốp dự phòng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Trong cuốn sách này, có lẽ cũng giống như cô, đều là phục vụ Nữ chính, dùng hết giá trị lợi dụng thì trở thành pháo hôi.

Nghĩ đến đây, Cố Yên đột nhiên buông đũa xuống.

Bởi vì cô chợt nhớ ra, Diệp Ly có nhắn tin rủ cô đi chơi ở quán bar gần đó, nhưng sau đó cô đã từ chối.

Tống Vân Thâm anh…

Có thể là đã đến quán bar tìm Diệp Ly.

Càng nghĩ Cố Yên càng thấy bất an. Cô vội vàng ăn hết bát cơm, sau đó nói với Cố Bình: “Ba, con ra ngoài một lát, bạn học rủ con đi chơi.”

Cố Bình ngạc nhiên một chút rồi gật đầu. “Về sớm một chút, đừng đi muộn quá.”

Trương Ngọc lên tiếng hỏi: “Tiền có đủ không con?”

Cố Yên mỉm cười: “Đủ ạ.”

Nói xong, cô thay đôi giày thể thao màu trắng rồi đi thẳng ra cửa.

Cô dùng điện thoại để tìm địa chỉ của quán bar kia.

Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cô cũng tìm được.

Nói quán bar cho sang mồm chứ thực ra nó giống một cái hộp đêm để nhảy disco hơn.

Lâu rồi không đến hộp đêm nên Cố Yên có hơi không quen.

Bên trong quán, ánh đèn xanh đỏ lập lòe, những màu sắc chói lòa đan xen nhau trong bóng tối, tạo nên một khung cảnh mờ ảo.

Cố Yên bước thẳng về phía trước, nhìn thấy tấm biển quảng cáo “Thứ sáu, phụ nữ được uống rượu miễn phí”, cô khẽ mím môi.

Sau đó, cô cúi đầu nhìn bộ đồng phục trên người mình, hơi nhíu mày.

Lúc nãy ra khỏi nhà vội quá nên quên thay đồ.

Thôi kệ.

Cô chỉ vào tìm Tống Vân Thâm thôi, tìm được là đi ngay.

Nhân viên ở cửa nhìn thấy cô, ban đầu có hơi sững sờ, sau khi nhìn bộ đồng phục và đôi giày thể thao màu trắng trên người Cố Yên từ trên xuống dưới, anh ta huýt sáo một cái đầy ẩn ý.

Thậm chí còn có người tiến đến hỏi: “Em gái nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Cố Yên không để ý đến bọn họ mà trực tiếp đi vào trong.