Chương 22

Bên trong quán, âm nhạc sôi động vang lên, ánh đèn sân khấu lấp lánh chiếu rọi những chàng trai cô gái đang cười nói vui vẻ.

Cố Yên thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đến sớm. Nếu không, lúc sàn nhảy bắt đầu hoạt động, người ra vào tấp nập, lúc đó có muốn tìm người cũng khó.

Cố Yên đảo mắt nhìn xung quanh khu vực quầy bar và những chỗ ngồi, không thấy bóng dáng Tống Vân Thâm đâu. Cô nhíu mày, vừa đi vừa gọi điện thoại tìm người.

Mà cảnh tượng này đã lọt vào mắt Trần Hạc đang ngồi lắc xúc xắc ở một góc khuất trên ghế sofa cách đó không xa.

Hắn ta huých khuỷu tay vào Giang Hoán Thư: “Mẹ kiếp, thật sự có người mặc đồng phục đến hộp đêm kìa!”

Giang Hoán Thư ngước mắt lên, đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng Cố Yên đang gọi điện thoại.

Ánh mắt hắn ta dừng lại trên người cô một lát rồi bật cười: “Không chỉ đến hộp đêm, mà còn học chung trường với chúng ta.”

Trần Hạc tròn mắt kinh ngạc: “Thật à? Sao mày biết hay vậy?”

Giang Hoán Thư hất cằm: “Mày có biết Diệp Ly và Đường Hân Nhiên học lớp 11 không?”

Trần Hạc nhướng mày, vẻ mặt đầy vẻ chán ghét: “Đường Hân Nhiên thì biết, lần trước con nhỏ đó còn đòi xin Wechat của tao đấy. Còn Diệp Ly là cái đứa được mệnh danh là hoa khôi lớp 11 ấy hả?”

Giang Hoán Thư cười khẩy: “Nữ sinh này thường xuyên đi cùng với hai người đó, hơn nữa cũng có chút nhan sắc, nên tao có chút ấn tượng.”

“Hình như tên là… Yên gì đó…”

Hắn ta vừa dứt lời, Thẩm Gia Dụ đang ngồi cúi đầu nghịch điện thoại ở một góc liền chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thấy Thẩm Gia Dụ có vẻ hứng thú, Trần Hạc cười hì hì, tiến đến gần hắn ta: “Anh Gia đừng có cắm mặt vào cái điện thoại nữa, mau đến chiêm ngưỡng cảnh tượng hấp dẫn này đi. Mặc nguyên bộ đồng phục đến hộp đêm nhảy nhót, thật là hoang dã!”

Khuôn mặt Thẩm Gia Dụ khuất sau bóng tối, hắn ta lạnh lùng liếc nhìn Trần Hạc.

Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến cho Trần Hạc đang hớn hở phải ngậm miệng, ngoan ngoãn quay trở lại chỗ ngồi.

Giang Hoán Thư nói tiếp: “Nhớ ra rồi, hình như là Cố Yên.”

Ngay lập tức, Thẩm Gia Dụ nhìn thẳng về phía Cố Yên.

Lúc này, Cố Yên không hề hay biết, cô đang lo lắng vì gọi điện thoại mãi mà Tống Vân Thâm không nghe máy.

Cô liếc mắt nhìn xung quanh, hình như trên chiếc ghế sofa kia vẫn còn chỗ trống.

Cố Yên chậm rãi tiến lại gần, lúc này cô mới nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ đó:

“Uống cạn, uống cạn!”

Càng đến gần, Cố Yên càng nhìn rõ hơn. Trong đám người đó có Tống Vân Thâm, hắn ta đang ngồi chắn trước mặt Diệp Ly.

Đường Hân Nhiên đang cười nói vui vẻ với mấy nam sinh cao to, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tống Vân Thâm, trong đáy mắt ẩn chứa một tia hả hê.

Còn tên nam sinh đeo khuyên tai thì nhìn chằm chằm vào Tống Vân Thâm, chậm rãi nói: “Tiểu Ly thua trò chơi, theo luật thì phải uống rượu phạt, cậu đột nhiên xông ra chắn cho cô ấy là có ý gì?”

Diệp Ly áy náy cười cười, nhìn Tống Vân Thâm: “Tớ không sao, đúng là tớ thua, tớ sẽ tuân thủ luật chơi.”

Sau đó, cô ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi A Thâm, là tớ không tốt, vì tớ sợ mình uống say nên mới gọi cậu đến, nếu cậu sốt ruột thì về nhà trước đi…”

Tống Vân Thâm không trả lời Diệp Ly, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trên bàn, trầm giọng nói: “Để tôi uống thay cho.”

Vừa dứt lời, đám người trên ghế sofa lập tức ồ lên.

Đường Hân Nhiên cười nói: “Ôi chao, thật ngưỡng mộ Ly Ly, đi đâu cũng có người che chở!”

Tên nam sinh đeo khuyên tai đưa tay véo mũi Đường Hân Nhiên: “Nói như thể anh không yêu thương em vậy.”

Đường Hân Nhiên hờn dỗi: “Ghét!”

Sau đó, tên nam sinh đeo khuyên tai nhìn sang Tống Vân Thâm, nhướng mày, cười khẩy: “Cậu uống đi.”

Hắn ta cầm chai rượu trên bàn lên, nhướng mày: “Cậu uống cạn ly này, tôi rót gấp đôi cho cậu ly khác.”

Tống Vân Thâm không nói gì, trực tiếp bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.

Rượu chảy dọc theo cổ họng xuống, biến mất sau lớp áo.

Mọi người trên ghế sofa ồ lên, hò hét cổ vũ. Tên nam sinh đeo khuyên tai cũng cười khẩy, ánh mắt nhìn Đường Hân Nhiên đầy ẩn ý.

Đường Hân Nhiên tiến đến rót đầy rượu vào ly.

Ngay khi Tống Vân Thâm định bưng ly rượu lên, một bàn tay đã nắm chặt lấy cổ tay hắn ta.

Tống Vân Thâm cau mày, khi nhìn rõ người đến thì hắn ta hơi trợn mắt.

Hắn ta nhíu mày: “Sao em lại đến đây?”

Không chỉ có mình hắn ta bất ngờ, mà những nam thanh nữ tú đang ồn ào kia cũng sững sờ quay lại nhìn…

Nhìn cô gái đang mặc đồng phục kia.

Nữ sinh ấy mặc nguyên bộ đồng phục chỉnh tề, mái tóc ngắn càng làm nổi bật khuôn mặt thanh tú của cô.

Ánh mắt của rất nhiều nam sinh ở đây đều thay đổi.

Tống Vân Thâm vốn thường hay giao du với đám công tử bột, hắn ta hiểu rõ ý nghĩa trong ánh mắt của họ.

Tống Vân Thâm theo bản năng bước đến đứng chắn trước mặt Cố Yên, hỏi: “Em đến đây làm gì?”

Cố Yên ngẩng đầu lên nhìn hắn ta: “Em đến gọi anh về nhà ăn cơm ạ, anh trai.”

Tống Vân Thâm cứng họng. Nếu như không phải ở đây có nhiều người như vậy, có lẽ hắn ta đã buột miệng mắng: “Cố Yên, có phải em bị bệnh rồi không? Quan hệ giữa chúng ta như thế nào chính anh còn chẳng biết nữa là, tự nhiên lại tốt bụng gọi anh về nhà ăn cơm à?”

Nhưng mà, giờ phút này, hắn ta chỉ có thể ngậm ngùi nuốt những lời đó vào trong bụng.

Mà Đường Hân Nhiên thì không nhịn được như Tống Vân Thâm. Cô ta nhìn Cố Yên từ trên xuống dưới, cười nhạt một tiếng rồi nói với Diệp Ly: “Ly Ly, không phải lúc nãy Cố Yên nói là bận không đến được sao? Sao giờ lại đến thế?”

Diệp Ly cắn môi, lắc đầu, sau đó nhíu mày nhìn Cố Yên.