Chương 25

Hết tiền tiêu vặt? Hay lại gây chuyện ở đâu? Hay là giáo viên muốn gặp phụ huynh?

Cố Yên chậm rãi nói: "Sau này đừng qua lại với Diệp Ly nữa."

Bước chân Tống Vân Thâm khựng lại, quay đầu nhìn Cố Yên.

Cố Yên nhìn thẳng vào mắt Tống Vân Thâm, vẻ mặt nghiêm túc: "Cô ta vẫn luôn lợi dụng anh, coi anh là cái lốp dự phòng. Xung quanh cô ta toàn phiền phức, anh cứ tiếp tục dính lấy cô ta sớm muộn gì cũng rước họa vào thân."

Vừa nói, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tống Vân Thâm khập khiễng bước đi trong ánh mắt khinh thường của đám người. Tuy rằng anh luôn thẳng lưng, tuy rằng anh luôn tỏ ra tự tin độc lập, tuy rằng khi về nhà, anh vẫn cười nói vui vẻ với cha mẹ, khiến ai cũng nghĩ anh vẫn ổn.

Nhưng cô biết, anh sẽ không bao giờ có thể trở lại là cậu thiếu niên vô tư, trong sáng ngày nào nữa.

Anh ấy là anh trai của cô, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch đó tái diễn.

Cố Yên nhìn Tống Vân Thâm, bắt chước giọng điệu của anh, chậm rãi nói: "Đừng tưởng em quan tâm đến anh, anh mà xảy ra chuyện gì, bố mẹ lo lắng, em không muốn anh gây thêm phiền phức cho gia đình, hiểu chưa?"

Tống Vân Thâm cau mày, nhìn chằm chằm Cố Yên hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: "Trước kia chẳng phải em lúc nào cũng khen Diệp Ly hết lời sao? Ai nói xấu cô ta, em liền như điên lên mắng mỏ lại người ta đấy?"

Cố Yên nở một nụ cười gượng gạo: "Đúng vậy…"

Cô cười chua xót: "Nhưng bây giờ em đã nhận ra, cô ta chẳng coi em là bạn. Đối với anh hay đối với em đều vậy. Chúng ta cứ luôn trân trọng người ta, nhưng kỳ thực trong mắt họ, chúng ta đều là đồ thừa thãi mà thôi."

Nhớ lại những chuyện đã qua, trong lòng cô càng thêm chua xót, cô tiếp tục nói: "Ví dụ như hôm nay, anh thấy cô ta lên tiếng nói giúp chúng ta lời nào chưa?"

Cố Yên nhìn Tống Vân Thâm im lặng, cô biết muốn anh thay đổi suy nghĩ không phải là chuyện dễ dàng gì.

Nếu như cố chấp ép buộc, chỉ e sẽ phản tác dụng.

Vì vậy, cô không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng bước đi.

Vừa về đến nhà, Tống Vân Thâm liền chạy thẳng vào phòng tắm tắm rửa. Cố Yên biết anh không muốn Trương Ngọc biết chuyện mình đi uống rượu, khiến bà phải lo lắng.

Cố Yên trở về phòng tiếp tục làm bài tập, cô đã lên lịch cho cả tuần.

Tuần này, ngoài việc giúp gia đình trông cửa hàng và dọn dẹp, thời gian còn lại Cố Yên đều dành cho việc học tập. Điều này khiến Trương Ngọc và Cố Bình ban đầu còn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó thì Trương Ngọc lại cảm khái nói: "Yên Yên là đứa trẻ ngoan, lớn rồi hiểu chuyện hơn."

Trương Ngọc còn không quên lấy Cố Yên ra làm gương cho Tống Vân Thâm: "Con nhìn Yên Yên kìa, nhỏ hơn con mà biết điều hơn con nhiều. Con là anh mà không biết xấu hổ à?"

Điều này khiến Tống Vân Thâm không thể không nghi ngờ, có phải Cố Yên đang thay đổi chiến thuật, tìm cách hại anh theo kiểu khác hay không?

Vì vậy, cuối tuần ấy, Tống Vân Thâm cũng không đi đâu, không liên lạc với Diệp Ly, ở lì ôn bài trong phòng.

Cho đến cuối tuần, Cố Yên gõ cửa phòng Tống Vân Thâm.

Tống Vân Thâm cứ tưởng là Trương Ngọc, vui vẻ mở cửa, nhưng khi nhìn thấy Cố Yên, nụ cười trên mặt anh ấy dần biến mất.

Anh ấy nhìn Cố Yên với ánh mắt đầy nghi ngờ: "Là em à?"

Cố Yên tay cầm một quyển vở, nói: "Anh, em muốn thảo luận với anh một chuyện."

Tống Vân Thâm vốn không muốn để ý đến Cố Yên, nhưng nghe tiếng "anh" kia cũng phải nhướng mày: "Chuyện gì?"

Cố Yên đưa quyển vở cho anh ấy: "Em biết anh học toán không giỏi, đây là kế hoạch ôn tập em viết cho anh, anh xem đi."

Cố Yên tiếp tục: "Em còn mua sách tham khảo trên mạng, chúng ta cùng làm."

Tống Vân Thâm liếc nhìn quyển vở, nhướng mày: "Em thật sự muốn phấn đấu như vậy sao?"

Anh ấy nhún vai: "Nhưng anh không có thời gian tham gia kế hoạch của em đâu."

Cố Yên đã biết trước anh sẽ từ chối, nhưng không nản lòng, tiếp tục nói: "Chúng ta đánh cuộc đi. Nếu kỳ thi cuối kỳ này em lọt vào top 100 của khối, cả kỳ nghỉ hè anh phải tuân theo kế hoạch của em. Còn nếu em thua, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa, được không?"

Tống Vân Thâm choáng váng: "Cố Yên, đầu óc em có vấn đề à?"

Cố Yên biết rõ Tống Vân Thâm đang nghĩ gì.

Bởi vì thành tích của Cố Yên không chỉ đứng bét lớp, mà còn đứng bét cả khối 11. Năm đó, thành tích thi vào cấp 3 của cô cũng chỉ nhỉnh hơn Tống Vân Thâm một chút.

Cố Yên chớp mắt, nghiêm túc hỏi: "Anh đánh cuộc không?"

Tống Vân Thâm cười: "Được thôi!"

Cố Yên thấy anh ấy đồng ý liền thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: "Kế hoạch em để ở đây cho anh, em về phòng trước."

Tống Vân Thâm thấy dáng vẻ tự tin như nắm chắc phần thắng của Cố Yên thì có chút khó chịu.

Không phải...

Cô lấy đâu ra tự tin như vậy?

Cố Yên đóng cửa lại, Tống Vân Thâm trầm mặc một lúc, sau đó bực bội mở quyển vở màu hồng phấn ra.

Trên trang đầu tiên là một mẩu giấy ghi chú với dòng chữ:

"Roman Roland từng nói: "Đừng bao giờ thở dài vì quá khứ. Trên con đường nhân sinh, cách tốt nhất là luôn hướng về phía trước, đừng ngoái đầu nhìn lại."

Dì Trương luôn mong anh thi vào trường chính quy, không phải vì dì, mà là vì dì sợ anh sẽ bị người khác xem thường vì học trường nghề. Anh cũng phải tin tưởng bản thân, không có gì là không thể nếu cố gắng."

Em nhất định sẽ cùng anh cố gắng."

Bên cạnh dòng chữ nắn nót là hình vẽ một gương mặt cười ngộ nghĩnh.

Tống Vân Thâm nhìn mẩu giấy, khẽ cười nhạo một tiếng. Anh ấy định ném nó sang một bên thì lại không kìm được mà cúi đầu đọc lại lần nữa, sau đó chậm rãi lật sang trang kế hoạch.

Chữ viết của con gái mềm mại, ngay ngắn. Mỗi phần kiến thức đều được phân tích kỹ càng, những chỗ trọng tâm, khó đều được ghi chú cẩn thận, trông rất đẹp mắt.

Anh ấy đọc hết toàn bộ nội dung, sau đó mới chậm rãi khép quyển vở lại, vẻ mặt có chút miễn cưỡng đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn học.

Anh ấy lẩm bẩm: "Cùng nhau cố gắng sao?"