Chương 30

Tiếng chuông vào lớp vang lên, học sinh lớp 11-3 và 11-4 đã tập trung đông đủ ở sân thể dục.

Thầy giáo thể dục dáng người cao lớn, nước da rám nắng không chút nể nang lên tiếng: "Cố Yên lớp ba, bước ra khỏi hàng."

Vì biết trước năm bạn đứng cuối sẽ bị gọi tên nên những người đó đã không thèm làm bài tập, cả đêm qua tha hồ tung tăng, kết quả là chỉ có mình Cố Yên được "vinh dự" nhận hình phạt.

Cố Yên chậm rãi bước ra.

Giáo viên thể dục nói: "Nhìn cái thân hình gầy yếu của em kìa, phải thường xuyên rèn luyện đi, chạy ba vòng sân, nhanh lên."

Cố Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Cô không nói một lời nào, rời khỏi hàng ngũ, đi đến đường chạy bằng nhựa rồi bắt đầu chạy.

Học sinh hai lớp ba và bốn túm tụm lại với nhau, luôn có rất nhiều chuyện để buôn.

Đặc biệt là những cô gái xinh đẹp như Cố Yên, luôn là chủ đề nóng hổi.

"Này, sao nữ sinh tóc ngắn lớp các cậu không bị gọi ra vậy? Lớp tớ ai cũng biết mình sẽ bị gọi tên nên mỗi người đều thi triển tuyệt kỹ cả đời, ngay cả trò oẳn tù tì cũng giở ra để gian lận, ngoại trừ Thẩm Gia Dụ vì dám cúp học chọc giận Diệt Tuyệt sư thái nên không có mặt, còn lại thì cơ bản là không ai phải chạy phạt."

"Dám cúp học của Diệt Tuyệt sư thái, đúng là đại ca của chúng ta."

"Nữ sinh lớp các cậu thành tích vốn đã không tốt, không làm bài tập cũng là chuyện bình thường."

Đúng lúc giáo viên thể dục cho cả lớp đứng thành hàng, Thẩm Gia Dụ đeo cặp sách, chậm rãi đi từ cổng trường vào, sau đó vô cùng tự nhiên đứng vào hàng cuối.

Giáo viên thể dục liếc mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi: "Thẩm Gia Dụ lớp bốn, bước ra khỏi hàng."

Ông nói: "Em giỏi lắm, bây giờ đã là tiết ba rồi, sao em không đến vào buổi chiều luôn đi?"

Thẩm Gia Dụ nhìn ông, thản nhiên đáp: "Buổi chiều nóng."

Mọi người đều cố gắng nín cười.

Giáo viên thể dục tức đến bật cười: "Được, bây giờ mát mẻ rồi đấy, em chạy cho tôi một tiết."

Thẩm Gia Dụ dời mắt khỏi người ông, dừng lại trên người một nữ sinh đang chạy trên đường chạy bằng nhựa.

Mái tóc ngắn của cô theo động tác chạy mà bay phất phơ lên xuống, giống như một cây nấm nhỏ bị gió thổi.

Thẩm Gia Dụ không nói một lời nào, treo cặp lên thiết bị tập thể dục, vừa khởi động vừa đi về phía sân thể dục.

Hành động này không chỉ khiến giáo viên thể dục mà ngay cả các học sinh khác cũng phải kinh ngạc.

Ai cũng biết, mặc dù mỗi tiết thể dục, giáo viên đều bắt Thẩm Gia Dụ chạy bộ, nhưng lần nào anh cũng phớt lờ, khiến giáo viên tức đến nhảy dựng lên mà cũng không làm gì được.

Lần này là thế nào nhỉ?

Giáo viên thể dục hoàn hồn, ho khan một tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn, tập hợp lại hết đi, tưởng tôi trị không được cái tên nhóc này chắc? Không phải là đang ngoan ngoãn nghe lời đấy sao?"

Tuy rằng tất cả học sinh đều cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nghĩ ra được lý do nào khác.

"Chẳng lẽ là anh Gia chưa tỉnh ngủ?"

"Ừm, có khả năng, chắc là muốn tỉnh táo một chút."

Chạy ba vòng quanh sân thể dục, nói thì dễ, nhưng với Cố Yên mà nói lại là một thử thách gian nan.

Thể lực của cô thật sự rất kém, mới chạy được hai bước đã bắt đầu thở hổn hển.

Tiếp theo, không biết có phải ảo giác hay không, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Giờ này ít lớp học thể dục, trên sân cũng khá vắng vẻ.

Cố Yên nghĩ, mình chạy chậm như vậy, chi bằng nhường đường cho người ta vượt lên trước.

Vì vậy, cô hơi nghiêng người sang một bên.

Ai ngờ người phía sau vẫn giữ nguyên tốc độ, chậm rãi chạy theo sau cô.

Cố Yên nhíu mày, có chút nghi ngờ quay đầu lại.

Ngay sau đó, cô trừng lớn mắt kinh ngạc, mặt mày hoảng hốt như nhìn thấy ma.

Người phía sau cô, vậy mà lại là Thẩm Gia Dụ.

Gần đây, số lần cô gặp anh có phải hơi nhiều rồi không?

Mặc dù Thẩm Gia Dụ không thể nào nhận ra cô, hơn nữa chắc chắn đã sớm quên "chị gái" năm đó đã hứa sẽ gặp lại anh.

Nhưng không hiểu sao Cố Yên lại cảm thấy chột dạ.

Chàng trai mặc áo phông đen, dáng người cao ráo, vòng eo thon gọn, đôi chân thẳng tắp.

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, đôi mắt sắc bén, anh cứ thế chậm rãi đi theo sau Cố Yên, thấy cô quay đầu lại thì nhìn thẳng vào mắt cô.

Ánh mắt ấy khiến Cố Yên nổi hết da gà, suýt chút nữa thì hồn lìa khỏi xác.

Cô cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, im lặng quay đầu lại.

Bất kể bây giờ Thẩm Gia Dụ là người như thế nào, trong trường hợp chưa hiểu rõ về anh, cô không dám tùy tiện tiếp cận.

Trước đây, lý do Cố Yên có thể làm như vậy mà không hề do dự là vì lúc đó trong mắt cô, Thẩm Gia Dụ chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng bây giờ...

Anh cao hơn cô rất nhiều, thoạt nhìn không dễ chọc, Cố Yên bỗng chốc mất hết tự tin.

Ban đầu, cô cảm thấy chạy ba vòng rất khó khăn, nhưng bây giờ, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy động lực.

Vì vậy, mọi người trên sân thể dục đều thấy Cố Yên yếu đuối lúc nãy bỗng nhiên như được tiêm máu gà, càng chạy càng nhanh, cứ như có ma đuổi phía sau.

Mái tóc ngắn của cô gái bay phất phơ trong không trung, để lộ vành tai đỏ ửng.

Thẩm Gia Dụ nhìn chằm chằm vào vành tai trắng nõn ửng hồng của cô, yết hầu hơi chuyển động.

Đúng lúc Cố Yên tưởng rằng mình đã bỏ xa được Thẩm Gia Dụ thì cô tuyệt vọng phát hiện ra rằng, Thẩm Gia Dụ cũng tăng tốc, không tốn chút sức lực nào đã đuổi kịp cô.

Vì vậy, trên đường chạy xuất hiện một khung cảnh đối lập.

Cố Yên chạy phía trước, cau mày, vẻ mặt hoảng sợ; Thẩm Gia Dụ chạy phía sau, chậm rãi, vẻ mặt ung dung.

Một nam sinh vừa lúc nhìn thấy cảnh này liền bật cười, nói với người bên cạnh: "Cậu có thấy Thẩm Gia Dụ giống như đang dắt chó đi dạo không?"

Ban đầu, không ai cảm thấy như vậy, nhưng sau khi nghe cậu ta nói, mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Ồ...

Đúng là có chút giống thật.

Chỉ thiếu sợi dây xích mà thôi.

Cứ như vậy, Cố Yên đã nhanh chóng chạy xong ba vòng, thở hổn hển dừng lại ở vạch đích.

Ngay sau đó, một bóng râm bao phủ lấy cô.

Thẩm Gia Dụ chậm rãi bước tới, dừng lại trước mặt cô.

Cố Yên nuốt nước miếng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.