Chương 31

Từ góc độ của Thẩm Gia Dụ, do vừa vận động mạnh nên vành tai và chóp mũi của cô gái đều đỏ ửng, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt long lanh ngước nhìn anh.

Trên người cô tỏa ra mùi hương hoa thoang thoảng dễ chịu, không biết là từ tóc hay từ cơ thể, sau khi chảy mồ hôi, mùi hương thanh mát ấy càng thêm nồng nàn, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Thẩm Gia Dụ liếc nhìn cô, lấy từ trong túi ra một chiếc móc khóa, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy sợi dây đỏ, dưới ánh nắng mặt trời có thể nhìn rõ mạch máu xanh nhạt trên cổ tay anh, từng ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Anh hơi cúi người, nhìn xuống Cố Yên: "Đây là đồ của em à?"

Âm cuối hơi kéo dài, mang theo chút lười biếng.

Cố Yên nhìn chiếc móc khóa hình mèo may mắn trong tay Thẩm Gia Dụ, trái tim bỗng đập thình thịch.

Sau đó, cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Dưới ánh mắt của anh, cô có cảm giác như mình bị nhìn thấu tất cả.

Không hiểu sao Cố Yên lại cảm thấy hoảng hốt.

Cô tự an ủi mình.

Chỉ là một chiếc móc khóa thôi mà, chắc anh sẽ không nghĩ nhiều đâu nhỉ?

Tuy rằng giống hệt nhau, nhưng biết đâu chiếc cô mua cho anh trước đây đã sớm bị mất rồi.

Nghĩ vậy, Cố Yên khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, Cố Yên đang cúi đầu bỗng cảm giác người trước mặt tiến lại gần hơn.

Mùi bạc hà lạnh lẽo phảng phất quanh quẩn bên cạnh.

Mùi hương này khiến Cố Yên ngẩn người, trong khoảnh khắc ấy, cô thậm chí còn không nhận ra anh đã đến gần.

Thẩm Gia Dụ hơi cong lưng, thấp giọng nói: "Đưa tay ra."

Mãi đến khi Thẩm Gia Dụ lên tiếng, Cố Yên mới phản ứng lại, vội vàng ngẩng đầu.

Kết quả là cái trán của cô đυ.ng phải ngực của Thẩm Gia Dụ.

Mặc dù đυ.ng khá đau, nhưng Cố Yên không hề kêu thành tiếng, chỉ rầu rĩ xoa xoa cái trán đỏ ửng.

Sau đó, cô ngẩng lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Gia Dụ, đối phương cụp mắt, thu hết những hành động nhỏ của cô vào đáy mắt, không biết có phải ảo giác của cô hay không.

Hình như anh vừa cong môi cười.

Chỉ là một nụ cười thoáng qua, mang theo chút lười biếng và hờ hững.

Nhưng lại rất đẹp.

Cố Yên cho rằng anh đang cười nhạo mình, mặt đỏ bừng, ma xui quỷ khiến đưa tay ra.

Cùng lúc đó, chiếc móc khóa hình mèo may mắn rơi vào lòng bàn tay trắng nõn của cô, chiếc chuông nhỏ phát ra tiếng "leng keng" thanh thúy.

Cố Yên nhìn chằm chằm vào chiếc móc khóa hình mèo may mắn, không khỏi nhớ lại khoảng thời gian trước đây.

Đợi đến khi cô ngẩng lên thì Thẩm Gia Dụ đã đi xa.

Hôm sau, sau khi tan học về nhà, Cố Yên tự tay làm cơm hộp mang đến cho Tiết Minh Kiều.

Ban đầu, cô định làm món khác, nhưng không biết tại sao, cuối cùng cô lại làm cơm cuộn trứng.

Sau đó, cô suy nghĩ một chút, cho thêm một ít cá ngừ và rau củ vào bên trong, rồi dùng tương cà và sốt mayonnaise vẽ lên trên một khuôn mặt cười.

Tiết Minh Kiều nhận được cơm hộp, biết là do Cố Yên làm thì vô cùng kinh ngạc.

Cố Yên nói rằng cô còn có thể làm nhiều món khác nữa, sau này có thể thường xuyên mang đến cho cô ấy ăn.

Tiết Minh Kiều cảm động đến mức suýt khóc, nói rằng nhất định phải khoe khoang về việc mình có nguồn cung cấp thức ăn ổn định.

Sau đó, Cố Yên trơ mắt nhìn cô ấy chụp ảnh hộp cơm cuộn trứng từ mọi góc độ, sau đó đăng lên vòng bạn bè với vẻ mặt hạnh phúc.

Cùng lúc đó, ở cầu thang tầng một.

Trần Hạc dựa vào lan can cầu thang, chăm chú lướt điện thoại, Giang Hoán Thư mua vài chai nước lạnh từ máy bán hàng tự động.

Lúc Thẩm Gia Dụ đến, Giang Hoán Thư và Trần Hạc đều không để ý.

Thẩm Gia Dụ bước tới, liếc nhìn màn hình điện thoại của Trần Hạc.

Sau đó, anh nhướng mày, trực tiếp giật lấy điện thoại từ tay Trần Hạc.

Trần Hạc đang lướt vòng bạn bè, bị hành động bất ngờ này dọa giật mình, sau khi nhìn rõ là Thẩm Gia Dụ thì chớp chớp mắt: "Anh Gia làm gì vậy, dọa tớ giật mình, tớ còn tưởng là chủ nhiệm."

Thẩm Gia Dụ không để ý đến cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Giao diện dừng lại ở vòng bạn bè, Trần Hạc nhướng mày nghi hoặc, rướn cổ lên nhìn: "Không phải chứ đại ca, sao cậu lại đột nhiên hứng thú với ảnh tự sướиɠ của con gái vậy? Tớ nói cho cậu biết, ảnh chụp của những cô nàng trên mạng với người thật hoàn toàn khác nhau đấy, một lớp filter mười lớp phấn."

Thẩm Gia Dụ liếc nhìn cậu ta, không nói gì, sau đó lướt lên trên.

Trần Hạc trơ mắt nhìn Thẩm Gia Dụ mặt không cảm xúc lướt qua một loạt ảnh tự sướиɠ tạo dáng õng ẹo, sau đó dừng lại ở một bức ảnh...

Trần Hạc chớp chớp mắt...

Một hộp cơm cuộn trứng

Trần Hạc nhìn dòng chú thích của bức ảnh cơm cuộn trứng, bên trên ghi "Tiết Minh Kiều lớp 11-4".

Không đợi Thẩm Gia Dụ lên tiếng, Trần Hạc đã chủ động giải thích: "Là thế này đại ca, không phải có lúc liên lạc với cậu không được sao, nên tớ với Giang Hoán Thư mới nghĩ cách thêm WeChat của mấy bạn học khác lớp cậu, nhỡ có chuyện gì quan trọng cũng có thể liên lạc được với cậu."

Thẩm Gia Dụ không để ý đến cậu ta, chỉ cau mày nhìn dòng trạng thái bên cạnh bức ảnh.

"Tiết Minh Kiều lớp 11-4:

Nhận được cơm hộp do chính tay Yên Yên bảo bối làm cho mình, còn nói sau này ngày nào cũng làm cho mình nữa chứ, ngại ghê á (biểu tượng ngại ngùng) (biểu tượng ngại ngùng) (hình ảnh)"

Trần Hạc thấy Thẩm Gia Dụ nhìn chằm chằm vào hai dòng đó, mặt không chút thay đổi trả điện thoại lại cho mình, vốn rất nhạy bén với bầu không khí bất thường nên vội vàng lên tiếng: "Con nhỏ này bị điên à, chỉ là một hộp cơm cuộn trứng thôi mà, có gì to tát đâu, còn khoe lên cả vòng bạn bè."

Ai ngờ vừa dứt lời, cậu ta lại cảm thấy khí áp xung quanh Thẩm Gia Dụ càng thêm lạnh lẽo.

Trần Hạc nuốt nước miếng, không dám nói thêm gì nữa: "Bây giờ tớ xóa nó ngay."

Đúng lúc này, Thẩm Gia Dụ nghiêng người, nói với cậu ta: "Không được xóa."

Trần Hạc: "..."