Chương 7

Đối mặt với câu hỏi bất thình lình của Thẩm Gia Dụ, Cố Yên có chút chần chờ.

Thẩm Gia Dụ lẳng lặng nhìn cô, trong tay cầm một chuỗi kẹo hồ lô, thập phần ngoan ngoãn, an tĩnh.

Ngay lúc Cố Yên chần chờ chuẩn bị trả lời, Thẩm Gia Dụ chợt dùng kẹo hồ lô trên tay chặn miệng nhỏ hơi mở ra của cô.

Hắn ngẩng đầu lên, nói, "Chị ăn cả cái của em đi, em không ăn được."Cố Yên ngậm kẹo hồ lồ ở trong miệng, rũ mắt nhìn hắn.

Sau đó, một tay cô cầm kẹo hồ lô ra, một cái tay khác đặt lên đầu của hắn, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của hắn, "Đã no rồi à?"

"Đi tiếp thôi, nhìn xem có cái gì em muốn ăn không, có thể mua mang về nhà."

Thẩm Gia Dụ trầm mặc đi theo cô.

Không khí đột nhiên trở nên có chút xấu hổ, Cố Yên liền tìm đề tài, "Ngoại trừ ăn, em có muốn đồ chơi gì không?"

"Như là Ultraman? Transformers? Xe ô tô?"

Thẩm Gia Dụ không trả lời, chỉ nhìn cô.

Cố Yên đột nhiên thấy thất bại, nghĩ Thẩm Gia Dụ thật đúng là không dễ dỗ.

Đâu giống cô trước kia, chỉ cần cho một viên đường, cái đuôi phía sau liền vẫy thành cái quạt.

Cô đau đầu suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác tay áo bị giật nhẹ một chút.

Cố Yên quay đầu lại, nhìn Thẩm Gia Dụ đang túm áo cô.

Khuôn mặt hắn bị khăn quàng cổ màu đen chùm lại như viên ngọc, thoạt nhìn thập phần tinh xảo đáng yêu.

Hắn nói: "Không cần, về nhà đi."

Về tới nhà, lúc Cố Yên ngồi trên giường, Thẩm Gia Dụ mặc áo ngủ tai mèo Cố Yên mua cho hắn từ từ mở cửa phòng cô.

Cố Yên đang tính phí sinh hoạt, nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Gia Dụ, cô hơi sửng sốt.

Kỳ thật Cố Yên cũng không phải kiểu người đặc biệt thích trẻ con, nhưng không thể không thừa nhận Thẩm Gia Dụ khi còn nhỏ thật sự..

Rất, đáng, yêu a!

Đặc biệt là khi mặc áo ngủ kiểu lông xù xù có lỗ tai như này, cộng thêm đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cô...

Tim đều mềm nhũn rồi.

Cố Yên cố nén xúc động muốn bế lên hôn hít, mỉm cười nói, "Gia Gia, có chuyện gì sao?"

Đúng vậy, cô là chị gái nghiêm túc, nhất định phải nhịn xuống.

Thẩm Gia Dụ đến gần Cố Yên, "Em ngủ cùng chị được không?"

Cố Yên cự tuyệt thập phần dứt khoát: "Không được."

"À ..."

Giọng Thẩm Gia Dụ có chút thất vọng, nhưng trên mặt lại như đã sớm đoán được.

Thẩm Gia Dụ mím môi, sau đó nói, "Vậy còn nụ hôn chúc ngủ ngon thì sao?"

Cố Yên có chút nghi hoặc: "Hôn chúc ngủ ngon?"

Thẩm Gia Dụ gật gật đầu, nhẹ giọng nói, "Ừm, tựa như này vậy."

Vừa dứt lời, hắn liền chống tay lên đầu gối cô, nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên trán Cố Yên một cái.

Cố Yên còn không kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, hắn thản nhiên nói, "Chị ngủ ngon."

Để lại Cố Yên ngây ngốc tại chỗ, chớp chớp mắt.

Gì?

A a a?

Cô khϊếp sợ nhìn cửa phòng đã đóng lại, duỗi tay sờ lên trán.

Quan hệ của bọn họ tốt như vậy từ khi nào?

Nhân vật phản diện tự dưng ngoan ngoãn đáng yêu như thiên thần nhỏ?

Chẳng lẽ cô sắp thành công rồi sao?

Chuẩn bị đi về được rồi?

Cố Yên cười nhẹ, nhưng vừa cười, bên tai lại vang lên thanh âm của Thẩm Gia Dụ.

"Chị có bỏ em mà đi không?"

Cố Yên sửng sốt.

Trong đầu nhớ lại khi mới gặp, cảnh tượng Thẩm Gia Dụ ngồi một mình ở hàng hiên cùng hình ảnh nửa mặt hắn đầy máu dựa vào vách tường.

Không được..

Còn chưa đủ.

Còn phải dạy hắn cách tìm bạn chơi, khi nào hắn có bạn, cô mới có thể yên tâm.

*Ngày hôm sau, Cố Yên thức dậy rất sớm.

Không nghĩ tới lúc cô tỉnh dậy, đã thấy Thẩm Gia Dụ dậy trước rồi, hắn cầm cái chối còn cao hơn mình dọn dẹp phòng khách.

Cố Yên nhìn hắn cẩn thận lau dọn từng góc trong nhà, không khỏi nở nụ cười, "Đứa nhỏ nhà chúng ta giỏi quá!"

Cô vừa duỗi eo vừa đi qua tiếp tục nói, "Nhưng mà những việc này em không cần làm đâu, em làm hết rồi thì chị không còn gì làm nữa."

"Không làm gì thì sẽ bị béo."

Thẩm Gia Dụ không quan tâm lời khen khoa trương của cô, tiếp tục công việc dở dang.

Mà Cố Yên đã sớm miễn dịch với sự thờ ơ của hắn, cô cười nói, "Trước tiên bỏ qua việc này, hôm nay chúng ta sẽ đi chơi nha."