Chương 9

Sau này Cố Yên thường xuyên mang Thẩm Gia Dụ đến cô nhi viện chơi, nhìn đám trẻ vây quanh Thẩm Gia Dụ vừa nói vừa cười, đi theo phía sau gọi hắn là "Em trai nhỏ", Cố Yên liền càng thêm yên tâm.

Cố Yên vẫn luôn lo lắng Thẩm Gia Dụ ở cùng người khác sẽ phát sinh mâu thuẫn, cho nên Cố Yên hay nói với hắn rằng, về sau cho dù em có gặp được người quá đáng đến mức nào, làm khó em ra sao, trước tiên hãy cùng hắn nói chuyện đã.

Chửi rủa và đánh nhau là không đúng.

Cố Yên nói với hắn, "Nếu gặp phải người quá đáng, em chỉ cần nói, bây giờ đi học người ta không dạy cách cư xử à?"

Thẩm Gia Dụ nhìn cô, dưới ánh mắt chờ mong của cô, hắn không lên tiếng gật gật đầu.

Thời gian trôi nhanh như gió thổi ngoài đồng, Cố Yên tính tính, người nhà Thẩm gia chắc hẳn đã chuẩn bị đến đón Thẩm Gia Dụ.

Cố Yên chỉ hy vọng, khi hắn trở về, có thể sống tốt hơn, không tiêu cực nữa, cũng sẽ quen được nhiều bạn bè, sau này cũng có thể sống thật tốt dưới ánh mặt trời.

Cố Yên ở tiệm bánh ngọt đi làm, đi theo thợ bánh học, làm được cái bánh kem đầu tiên.

Bởi vì không biết sinh nhật của Thẩm Gia Dụ, Cố Yên quyết định sẽ chuẩn bị tốt hơn một chút vào ngày sinh nhật của mình.

Vì thế hôm nay từ sáng sớm, Thẩm Gia Dụ đã bị Cố Yên gọi dậy, mặc quần yếm Cố Yên mới mua cho hắn.

Thẩm Gia Dụ vốn dĩ đã rất đáng yêu, mặc quần yếm cao bồi càng giống như thiên thần nhỏ bước ra từ truyện tranh, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.

Hắn cúi đầu nhìn Cố Yên ngồi xổm trước mặt thắt nút cho hắn, ngoan ngoãn để cô đùa nghịch.

Cố Yên thắt nút xong, chợt hỏi một câu, "Đoán xem hôm nay là ngày gì nào?"

Thẩm Gia Dụ không nói gì, chỉ là rũ mắt nhìn Cố Yên.

Sau đó, Cố Yên tự hỏi tự trả lời tiếp tục nói, "Hôm nay là sinh nhật của chị đó nha!"

Thẩm Gia Dụ hơi ngẩn ra, ánh mắt đảo qua quyển lịch bên cạnh.

23/05

Cố Yên tiếp tục nói, "Đương nhiên, sinh nhật của chị cũng sẽ là sinh nhật của em, chúng ta hai người cùng chung một ngày sinh có được không?"

Cô chống cằm, cười nói, "Vậy thì em muốn quà sinh nhật gì a?"

"Ultraman? Transformers? Hay ô tô?"

Thẩm Gia Dụ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, hình như là đang tự hỏi cảm xúc của cô như nào khi nói luyên thuyên như vậy.

Cố Yên không để ý tiếp tục cười nói, "Hôm nay, chị quyết định bỏ vốn gốc ra mang em đi công viên giải trí chơi, Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Vui vẻ không?"

Thẩm Gia Dụ chớp chớp mắt, tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Cố Yên thấy hắn như vậy, khóe miệng đang giơ lên trong nháy mắt hạ xuống.

Cô cúi đầu, có chút ủ rũ, "Em cười một cái được không?"

"Chị phát hiện em rất ít cười đó."

Thẩm Gia Dụ hơi rũ mắt, đổ bóng lên phần hốc mắt, khiến cho cả người hắn trở nên lặng im ủ dột.

Hắn không nói gì.

Cố Yên thấy hắn như vậy, cho rằng hắn không vui, vừa định nói thêm, Thẩm Gia Dụ chậm rãi ngẩng đầu.

Con ngươi thâm màu hổ phách lẳng lặng nhìn cô, cảm xúc nơi đáy mắt như mạch nước ngầm xao động, khiến cô không nhìn rõ.

Sau đó, hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kéo khóe miệng, chậm rãi tạo ra một nụ cười.

Hắn nói: "Sinh nhật vui vẻ."

*

Cố Yên cùng Thẩm Gia Dụ đi xe khách đến công viên giải trí ở trung tâm thành phố.

Công viên giải trí ở đây rất náo nhiệt, tuy các phương tiện giải trí không được tiên tiến như sau này, nhưng tổng thể vẫn tương đối đầy đủ.

Công viên giải trí có cha mẹ đưa con đi chơi, cũng có các cặp tình nhân hẹn hò.

Trước tiên Cố Yên đưa Thẩm Gia Dụ đi xung quanh, mua hai cây kẹo bông gòn.

Kẹo bông gòn của mười năm trước ăn rất ngon, cho vào miệng là tan, mềm như bông.

Đi tiếp, Cố Yên thấy cách đấy không xa có một sạp quán bắn bóng.

Bóng bay đủ màu sắc được treo lên đặt cạnh nhau trên bức tường trắng, trông rất đẹp và bắt mắt.

Sạp quán treo biển 10 nguyên/30 lần.

Sạp quán như này ở 10 năm sau bị cấm ở nhiều nơi. Phần thưởng thật ra lại rất tốt, Cố Yên dừng mắt ở con mèo chiêu tài bông lớn nhất, như thế nào cũng không dời mắt được.

Cô vô thức đi chậm lại.

Một đôi tình nhân đang đứng trước quán, nam sinh tay cầm khẩu súng đồ chơi màu đen, nữ sinh thì trông mong nhìn nam sinh bắn súng.

Mấy lần trước đều bắn trật, ngay cả mép bóng cũng không chạm tới, bạn gái mặt hơi nhăn lại: "Anh không được thì để em tới!"

Lúc sau không biết có phải do áp lực hay không, bạn trai rốt cuộc cũng bắn trúng một lần, nhưng cũng lúc được lúc không, đại khái 30 phát thì trúng 15 phát.

Bạn gái có chút không hài lòng dẩu miệng.

15 phát chỉ đổi được kẹp tóc.

Nếu muốn mèo chiêu tài nhất định phải trúng cả 30 phát.

Cô lựa lựa, chọn một cái kẹp tóc nơ con bướm.

Thẩm Gia Dụ thấy Cố Yên nhìn chằm chằm lên mèo chiêu tài, tuy rằng không nói, nhưng hắn biết cô muốn.

Hắn đi lên phía trước, đưa 10 nguyên cho chủ quán, ngửa đầu nhìn hắn nói, "Cháu muốn thử một lần."

Chủ quán thấy người hắn còn không cao bằng hàng bóng thứ ba, cười một chút, "Bạn nhỏ này, cháu muốn thử?"

Thẩm Gia Dụ gật đầu một cái, sau đó hắn hỏi, "Có thể cho cháu thêm 3 lần nữa được không?"

Chủ quán thấy hắn lớn lên đáng yêu, nói chuyện lại nghiêm trang, liền cười nói, "Có thể nha."

Đôi tình nhân vừa nãy còn chưa đi, đứng ở một bên xem Thẩm Gia Dụ.

Nữ sinh nắm lỗ tai nam sinh nói, "Anh còn không tích cực được như bạn nhỏ kìa, nếu không phải em chủ động nói, anh nhất định sẽ không đến đây bắn bóng cho em."

Nam sinh có chút ủy khuất: "Bạn nhỏ này nói không chừng một viên cũng bắn không trúng."

Nữ sinh càng thêm tức giận, "Anh coi anh, còn so kèo với trẻ con."

Cố Yên ở phía sau còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Thẩm Gia Dụ đi đến trước quầy.

Hắn nâng khẩu súng đen, nhìn qua ống ngắm đến hàng bóng đầu tiên.

Sau đó, chỉ nghe "Phanh" một tiếng.

Bắn trượt.

Một quả cũng không trúng.

Chủ quán tựa hồ đã sớm biết kết quả, cười nói, "Không sao, không sao. Bạn nhỏ, thử lại."

Thẩm Gia Dụ không nhìn hắn, chỉ là ghìm súng, lại bắn một phát.

Lần này cũng không trúng.

Nam sinh nói với nữ sinh, "Xem đi, anh đã nói là rất khó, em còn không tin."

Nữ sinh hừ lạnh, "Không phải cũng không trúng sao, còn không biết xấu hổ nói bạn nhỏ?"

Thẩm Gia Dụ ước lượng khẩu súng trong tay, sau đó lại lần nữa nâng súng nhắm hàng bóng rực rỡ đủ màu sắc ở đối diện.

Hắn híp mắt, ấn cò.

"Phanh!" một tiếng, một quả bóng màu hồng phấn bị bắn vỡ.

Không đợi mọi người phản ứng lại, Thẩm Gia Dụ tiếp tục nhằm bóng mà bắn.

Trong nháy mắt, quả bóng màu cam bên cạnh cũng nổ tung.

Liên tục mười mấy giây, chỉ nghe thấy "Phanh phanh phanh" liên tiếp vang lên, không bị gián đoạn. Từng hàng bóng cũng theo đó mà vỡ vụn tất cả, không cái nào may mắn thoát khỏi.

Mọi người xung quanh tròn mắt.

Thẩm Gia Dụ nhằm quả bóng cuối cùng, quả bóng kia tuy nhỏ nhưng bởi vì người bắn đủ xảo quyệt, cho nên "Phanh" đến một tiếng liền nổ tung.

Thậm chí còn thừa một viên đạn.

Thẩm Gia Dụ thưởng thức viên đạn cuối cùng, đi tới trước mặt chủ quán, "30 quả, được tự chọn phần thưởng phải không ạ?"