Chương 9.1: Uyên Uyên lợi hại nhất, lợi hại nhất thiên hạ! 1

Trộm cắp từ Quỳnh Bích Ngọc Lâm Viên không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn, nói chung mấy chuyện thế này sẽ không đến mức ồn ào tới chỗ Thiên Đế, Thiên Giới có quy tắc riêng của Thiên Giới, phạm phải lỗi gì thì đến Chiêu Hình đài để nhận phán quyết và hình phạt đáng phải nhận.

Nhưng việc hôm nay có liên quan đến hai cung.

Một cung trong đó còn là cung của Thượng thần, cho dù muốn phạt cũng phải thông báo cho cung điện của Thượng thần mới được, cho nên chuyện này thật sự chỉ có thể để Thiên Đế đứng ra giải quyết.

Năm người bị thiên binh đưa tới trước mặt Thiên Đế, vừa thấy Thiên Đế, hai người của Lạc Hà Cung liền vội vàng quỳ xuống.

Cảnh Hoán và Tùng Khê không ngờ lại có thể gặp được Thiên Đế, đây là người quản lý toàn bộ Thiên Cung, làm sao những kẻ thuộc lớp đáy của Tiên Giới bọn họ gặp được? Hơn nữa cũng vì chột dạ, nên mới sợ đến quỳ xuống.

Chỉ riêng Tuyết Mịch đứng yên không nhúc nhích.

Tuyết Mịch chưa từng học lễ tiết gì, y mới phá vỏ chưa được bao lâu, đến cả mối quan hệ giữa tam giới và tứ tộc Lạc Linh còn chưa dạy xong, sao có thể học lễ tiết nhanh vậy được.

Hơn nữa, y là Tiểu Long Quân, chỉ có người khác phải chào y, đã đến lượt y chào người khác bao giờ, cho nên khi nhìn thấy Thiên Đế y cũng không biết phải hành lễ thế nào.

Lạc Hà Cung là cung của Thiên Đế, vì thế vừa nhận được tin từ các thiên binh, hắn đã bay tới đó gần như ngay lập tức.

Về Thiên Cung, Tuyết Mịch vẫn biết một chút, mặc dù không tường tận nhưng Lạc Linh đã từng giới thiệu sơ qua cho y.

Thiên Đế cai quản Tam Giới, nhưng không phải Tam Giới tôn Thiên Đế làm vua, Thiên Đế chỉ có thể coi là chấp pháp giả của Tam Giới, cần phải vượt qua khảo nghiệm của Thiên Đạo, chỉ sau khi trải qua thần kiếp mới có thể nhận được Thiên Đế Lệnh.

Điều mà Thiên Đế phải làm là cân bằng các giới, khống chế thời tiết bốn mùa, xoay chuyển vạn vật, bình định hạo kiếp.

Vì vậy, Thiên Đế cần phải có binh lực thần quan có thể điều động, chẳng hạn như Lạc Hà Cung, là Thần Cung thuộc về Thiên Đế, chịu trách nhiệm chính về sự luân phiên của các ngôi sao. Ngoài ra còn có Thiên Cơ Doanh, chủ yếu quản lý thần binh của Thiên Cung vân vân..., những thế lực thuộc về Thiên Đế này đều là những người được Thiên Đế thăng cấp từ hạ giới, nhiều nhất cũng chỉ là Tiên Tịch.

Khi đã thành thần thì đã thoát khỏi tam giới, đương nhiên không nằm trong sự quản lý của Thiên Đế, vì vậy nếu có người trong Thần Quân Cung phạm tội thì dù là tội nặng đến mấy cũng chỉ có thể do Thần Quân tự xử lý, đến cả Thiên Đế cũng không thể nhúng tay vào.

Trước mắt, Thiên Đế chỉ có thể xử lý chuyện Lạc Hà Cung, còn Trần Hư Cung vẫn phải đợi thần Thời Uyên Thượng thần đến mới được.

Lúc này từ Trần Hư Cung vẫn chưa có ai, sau khi Minh Thần Thượng tiên từ Lạc Hà Cung tới, hắn ta liếc nhìn ba đứa trẻ, dừng lại một lúc ở chỗ Tuyết Mịch vẫn chưa quỳ rồi mới quay đầu nhìn đồ đệ nhà mình.

Hai đệ tử trong cung nhìn thấy sư tôn nhà mình đến liền căng thẳng, hơi thở dường như cũng nhanh hơn, ánh mắt khi nhìn đồng bạn cũng lộ vẻ hoảng sợ.

Nhưng khi sư tôn nhìn ba tên trộm vặt trước, dường như cũng đã bình tĩnh lại một chút, khi sư tôn lại nhìn bọn họ, hai đệ tử vội vàng quỳ xuống, nhích về phía sư tôn.

Minh Thần Thượng tiên còn chưa kịp nói thì bọn họ đã kể chuyện đi ngang qua Ngọc Lâm Viên, nhìn thấy ba tên trộm đang lén lút, liền đi theo chúng suốt quãng đường, tận mắt chứng kiến

chúng ăn trộm Bích Linh Quả, họ mới đứng ra chặn đường, dẫn tới việc thiên binh phát hiện ra.

Tuyết Mịch thở gấp, y lớn đến ngần này, phá vỏ cũng đã gần một tháng, chưa từng trải qua chuyện oan uổng như vậy, nắm tay nhỏ siết chặt, tóc trên đầu cũng muốn dựng cả lên: "Nói dối! Hai người nói dối! Không phải như các ngươi nói!"

Thiên Đế nãy giờ vẫn chưa nói gì, lúc này mới nhìn Tuyết Mịch: "Vậy ngươi nói xem mọi chuyện là thế nào?"

Tuyết Mịch quay đầu nhìn về phía Thiên Đế, Thiên Đế tuổi không còn trẻ, đã có dấu vết giữa hai đầu lông mày, ánh mắt trông có vẻ ôn hòa, nhưng lại mang cảm giác áp lực, Đế phục từng lớp trải ra, ngồi trên cao nhìn xuống, khí thế toàn thân càng thêm áp lực.

Nhưng không biết có phải không phải do khác chủng tộc hay không, Tuyết Mịch không hề cảm giác được áp lực từ vị Thiên Đế này, chỉ là người bên kia trông có vẻ uy nghiêm, vẻ mặt hơi đáng sợ, còn không làm y kinh hãi bằng một cái liếc mắt khi Thời Uyên tức giận vì bị y quấy rầy.

Cho nên khi Thiên Đế hỏi, Tuyết Mịch nhìn thẳng lại, đáp: "Rõ là chúng ta đi theo hai người họ vào!"

Minh Thần Thượng tiên từ sau khi đi vào vẫn chỉ nhìn Thiên Đế mà chưa nói gì, đột nhiên duỗi tay ra, hai ngón tay phất một cái, túi vải giấu trong vạt áo Tùng Khê liền bay ra, một đạo linh lực dao động, túi vải lập tức bị xé toạc, đồ bên trong hỗn loạn rơi xuống đất.

Có vài viên linh châu cấp thấp, một ít thịt linh thú cấp thấp, vài lọ đan dược đã hao mòn, ngoài ra còn có hai viên Bích Linh Quả vẫn còn nguyên trong ngọc thạch chưa bị phá vỡ cực kỳ dễ thấy.

Minh Thần Thượng tiên không nói gì, chỉ xoay người hơi cúi đầu về phía Thiên Đế, lạnh lùng nói: "Bệ hạ, sự thật đã đánh bại lời giảo biện."