Chương 9.2: Uyên Uyên lợi hại nhất, lợi hại nhất thiên hạ! 2

Đúng lúc này, một thiên binh đi vào điện, cúi người hành lễ: "Bệ hạ, thịnh yến đại hội Phong Thần gần đây có rất nhiều tiên giả tử các giới lui tới, cửa cung lơ là, đã để hai tên Nhị Trùng Thiên này trà trộn vào, về phần tiểu tiên đồng này của Trần Hư Cung, thần đã phái người đến Trần Hư Cung để xác minh."

Một đệ tử của Lạc Hà Cung vội nói: "Mấy tên trộm vặt này quả nhiên là sớm đã mưu tính trước, vừa nghe nói đến thịnh yến Phong Thần của Tam Trùng Thiên liền nhân cơ hội để trà trộn vào thượng giới để vào vườn ăn trộm! Thiên Đế bệ hạ, sư tôn, mấy tên trộm này không thể tha nhẹ, nếu không Thiên Cung chúng ta còn gì là uy nghiêm nữa!" Đệ tử còn lại bên cạnh cũng nhỏ giọng than thở: "Nói không chừng Trần Hư Cung kia cũng là giả đấy." Hắn chưa bao giờ nghe Trần Hư Cung có tiên đồng gì, tiên nga trong Trần Hư Cung cũng không có mấy, không nói việc bọn họ nhớ tên của từng người, nhưng dù sao bọn họ đã ở trên Thiên Giới mấy ngàn năm rồi, có tiên đồng hay không bọn họ đều biết cả.

Lời này nói không lớn, người trong điện không phải thượng tiên thì cũng là Thượng thần, tất nhiên sẽ không nghe nhầm.

Minh Thần Thượng tiên liếc nhìn kẻ đang than thở nọ, đệ tử kia lập tức tái mặt, sợ hãi cúi đầu xuống, câm miệng.

Minh Thần Thượng tiên nói: "Hiện tại mọi chuyện đã rất rõ ràng, tiên đồng của Trần Hư Cung này thì để cho Thời Uyên tự giải quyết, hai kẻ hạ giới này lén lút xâm nhập vào thượng giới, tự ý đi vào Ngọc Lâm Viên, lấy trộm Bích Linh Quả, cần đưa thẳng đến Chiêu Hình đài."

Tuyết Mịch vội vàng che trước mặt Tùng Khê và Cảnh Hoán, hung dữ nhìn chằm chằm vào Minh Thần Thượng tiên: "Ngươi không được phép động vào bọn họ!"

Sau đó y nhìn thứ trên mặt đất: "Bích Linh Quả trả lại cho các ngươi, bọn họ không cố ý làm chuyện xấu, là vì họ muốn cứu người."

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia, nhất là đôi mắt hẹp dài kia khiến người ta nhìn qua đã thấy u ám và lạnh lẽo của Minh Thần Thượng tiên, Tuyết Mịch rất chán ghét , y quay đầu nhìn về phía Thiên Đế: "Bọn họ không cố ý làm vậy, chúng ta không nên đi vào Ngọc Lâm Viên, chúng ta nhận sai, ngươi có thể phạt nhẹ chút được không?"

Minh Thần Thượng tiên chế nhạo: "Vẫn chưa xác minh được ngươi có phải là tiên đồng của Trần Hư Cung hay không, nơi này nào có chỗ cho ngươi nói chuyện? Thiên quy giới luật nghiêm minh, ngươi nói nhẹ là nhẹ, nói nặng là nặng sao? Tuy các ngươi đã khai nhận những gì mình phạm là tốt, không cần phải thẩm vấn nữa, nếu các ngươi thú nhận từ sớm, biểu hiện tốt thì có thể giảm nhẹ hình phạt, bây giờ đã ầm ĩ đến trước mặt Thiên Đế, không thể cứu vãn nữa rồi!"

Minh Thần Thượng tiên nói xong, xin chỉ thị của Thiên Đế: "Bệ hạ, chi bằng trước hết là nên đưa hai kẻ từ hạ giới này đi, còn tiên đồng của Trần Hư Cung thì chờ Trần Hư Cung đến xử lý sau."

Thiên Đế liếc nhìn Minh Thần Thượng tiên, ánh mắt không rõ cảm xúc:" Vậy còn ai đệ tử của ngươi thì sao?"

Minh Thần liếc nhìn hai tiểu tử đang quỳ bên cạnh mình, thấy vẻ mặt lo lắng của bọn họ, nheo mắt nói: "Hai tên này tuy gây chuyện nhưng cũng là có nguyên do, nhưng phát hiện rac kẻ trộm chưa kịp thời báo lên, làm bừa tranh công, tự ý đi vào Ngọc Lâm Viên, chưa thể coi là lập công trừ tội, vậy phạt chép thiên quy trăm lần cảnh cáo."

Nghe thấy lời của sư tôn, hai người có vẻ uất ức nhưng vẫn vâng lời.

Tuyết Mịch nghe hai người bị chép phạt vì tội tự ý xông vào hoa viên, lại nhìn Tùng Khê và Cảnh Hoán không nói lời nào, sắc mặt tái nhợt như đã chấp nhận số phận của mình, không nhịn được hỏi Thiên Đế: "Còn bọn họ thì sao? Bọn họ sẽ bị phạt thế nào? Cũng là chép phạt ư?"

Nếu là vậy thì có vẻ không nghiêm trọng lắm.

Thiên Đế đang ngồi có vẻ cười khẽ một tiếng: "Tới Chiêu Hình đài không phải là chép phạt, bọn họ tự ý xâm nhập vào thượng giới, lấy trộm Bích Linh Quả, mỗi người trăm roi Thần Cốt tiên."

Nghe lời Thiên Đế nói, Tùng Khê và Cảnh Hoán như mất hết sức lực, bọn họ không quỳ thẳng được nữa, lập tức mềm nhũn ra.

Tuyết Mịch không biết Thần Cốt tiên là gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Tùng Khê, Cảnh Hoán Cảnh Huyên và những người khác, dường như là một thứ gì đó rất ghê gớm, lo lắng hỏi: "Sẽ chết ư?"

Minh Thần Thượng tiên lạnh lùng nói: "Sẽ tan thành tro bụi."

Tuyết Mịch lại lắc đầu nguầy nguậy, nhào vào giữa hai người, vươn tay ngăn cản bọn họ: "Không được, sao lại phạt nặng thế, chúng ta trả lại quả cho ngươi, ta, ta sẽ trả thêm cho ngươi được không, ngươi đừng gϊếŧ chúng."

Tùng Khê nhìn đứa nhỏ đang che trước mình, không nhịn được mỉm cười, đưa tay khẽ đẩy y, giọng nói hơi căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng nói ra lời an ủi: "Không liên quan đến ngươi, tính ra chúng ta mới chỉ quen nhau một ngày, ngươi còn bị chúng ta lừa ra. Quy về Trần Hư Cung của ngươi, chúng ta dám mạo hiểm tới đây thì cũng đã sẵn sàng không thể quay về, nếu có thể, ngươi có thể giúp chúng ta van xin cung chủ Trần Hư Cung không? Xin ngài ấy xuống hạ giới... thôi bỏ đi, đừng xin nữa, kẻ ngốc như ngươi sau này hãy tự lo cho bản thân, đừng tin mọi lời người khác nói, nhất là những kẻ đã từng nói lừa gạt ngươi, đừng coi kẻ lừa đảo là bạn bè, không đáng đâu."

Minh Thần Thượng tiên ra hiệu với thiên binh bên cạnh, bảo họ mau chóng đưa người đi.

Tuyết Mịch ngăn lại, thiên binh không dám hành động hấp tấp vì ngại y là người của Trần Hư Cung.

Ngược lại, Minh Thần Thượng tiên không thèm khách sáo, chuẩn bị dùng tiên thuật đẩy đứa trẻ ngáng đường kia ra.

Nhưng tiên lực phát ra, chạm vào cơ thể của Tuyết Mịch, không những không chế phục được y mà còn bị bật ngược lại.