Chương 10.3: Ai phạt o(╥﹏╥)o…… 3

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay lại bắt đầu nghe lời mà làm, Lạc Linh dùng linh lực treo bài cần chép lên giữa không trung để tiểu Thần Quân tiện bề nhìn để chép lại, chỉnh lại tư thế cầm bút của tiểu Thần Quân cho đúng, rồi nhìn y hoàn toàn là vẽ lại theo hình mà viết xong từng chữ.

Một canh giờ trôi qua, nửa trang giấy đầu tiên vẫn chưa đầy, mỗi chữ y đều phải ngắm nghía nửa ngày, cố gắng nhìn chăm chú để bắt chước nên tốc độ rất chậm, càng viết càng đói, không được ăn cơm, viết không xong chữ, lại còn chưa khai sáng được kỹ năng phản nghịch, nên y không biết còn có thể lựa chọn quăng bút bỏ đi.

Bèn thành thật ngồi trên ghế tủi thân.

Đang uất ức, đột nhiên một quầng sáng lóe lên, y nhớ ra trước đó vị Thượng tiên kia ở đại điện nói đệ tử nhà hắn phạm sai rồi về chép phạt, lại nhìn chính mình, Tuyết Mịch xoay đầu nước mắt rưng rưng nhìn Lạc Linh: “Có phải hôm nay ta ra ngoài chơi Uyên Uyên không vui, nên phạt ta chép chữ?”

Lạc Linh cười cười: “Thần Quân nói rồi, muốn Tiểu Long Quân tự suy nghĩ.”

Tuyết Mịch nhíu mày lại hỏi thêm lần nữa: “Uyên Uyên đang phạt ta sao?”

Lạc Linh gật đầu, trả lời rất dứt khoát: “Vâng.”

Tuyết Mịch chớp mắt, đầy nghi hoặc: “Nhưng ban nãy Uyên Uyên không có tức giận, không có dáng vẻ không vui mà.”

Lạc Linh vẫn là câu nói đó: “Thần Quân nói rồi, muốn Tiểu Long Quân tự suy nghĩ, người bên cạnh nhắc nhở, suy cho cùng cũng không bằng Tiểu Long Quân tự mình ngộ ra.”

Lại là một tiếng dạ dày co rút, Tuyết Mịch vừa nghĩ ngợi, tay cũng không ngừng lại, vẫn đang cố gắng viết từng chữ, cẩn thận suy ngẫm lại ngày hôm nay một phen, dừng bút, nhìn Lạc Linh: “Ta không nên chạy đi chơi lung tung với người ta không quen? Nhưng ta đã hỏi Uyên Uyên, Uyên Uyên đồng ý rồi ta mới đi.”

Lạc Linh dịu dàng nhìn Tuyết Mịch, nhưng không nói chuyện.

Tuyết Mịch bĩu môi, lại qua một lát sau: “Ta không nên xông vào Ngọc Lâm Viên với họ chuốc lấy nguy hiểm cho mình, đúng không?”

Lạc Linh hỏi ngược lại: “Tiểu Long Quân thấy sao?”

Tuyết Mịch tự gật đầu: “Ta cảm thấy là nguyên nhân này, Uyên Uyên đồng ý rồi, ta mới ra ngoài chơi, nên hắn sẽ không tức giận vì ta đi chơi, chắc chắn hắn giận vì ta biết rõ Tùng Khê và Cảnh Hoán muốn đi làm chuyện xấu, ta không chỉ không ngăn cản, còn cùng họ đi làm chuyện xấu, xông vào Ngọc Lâm Viên trộm quả.”

Lạc Linh hỏi: “Vậy lần sau Tiểu Long Quân gặp chuyện như vậy, nên làm thế nào?”

Tuyết Mịch không cần nghĩ, trực tiếp trả lời: “Đầu tiên dẫn họ về tìm Uyên Uyên hỏi phải làm sao.”

Lạc Linh bật cười, có điều Tuyết Mịch cũng bé xíu như vậy, trải nghiệm cuộc đời còn quá ngắn, nên không có năng lực phán đoán sự việc, lần này cho y một sự dạy dỗ, sau này gặp chuyện không tự xử lý được đừng tự làm chủ, quay về tìm sự giúp đỡ của người lớn mới là điều nên làm.

Mục đích của Thần Quân đã đạt được, Lạc Linh trông coi Tuyết Mịch viết xong tờ giấy lớn mới thu bút của y lại, gọi người đưa bữa tối lên. Còn những việc còn lại, chờ ăn cơm xong rồi tiếp tục, nếu đã là trừng phạt, vậy phải trừng phạt đến cùng.

Lúc Tùng Khê và Cảnh Hoán được dẫn qua, Lạc Linh đang sắp xếp bữa tối cho tuyết Mịch, vừa nhìn thấy vỏ quả màu xanh đã rỗng đặt bên cạnh, Tùng Khê lên tiếng nói: “Bích Linh Quả!”

Tuyết Mịch nhìn Tùng Khê, lại nhìn vỏ quả sữa mình uống hằng ngày: “Bích Linh Quả không phải thế này, Bích Linh Quả là vỏ ngọc.”

Lạc Linh đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: “Đây chính là Bích Linh Quả, quả mọc trên cây lớp ngoài có tầng vỏ là thạch ngọc ngưng kết bao bọc, có thể ngăn chặn linh lực trong quả tiêu tán tốt hơn, chỉ có lúc ăn mới lột vỏ ngoài ra.”

Tuyết Mịch kinh ngạc: “Cho nên thứ ta ăn hằng ngày đều là Bích Linh Quả?”

Lạc Linh gật đầu: “Đúng vậy.”

Vừa nhớ lại một màn ở bên ngoài vào hôm nay, với hiện tại còn không biết Tùng Khê và Cảnh Hoán sẽ chờ đến sự trừng phạt thế nào, Tuyết Mịch càng sâu sắc cảm thán: “Sau này gặp chuyện, chắc chắn ta sẽ về hỏi Uyên Uyên trước tiên, cũng không tự làm chủ nữa.”

Thứ Tùng Khê họ muốn có vậy mà chỉ là quả sữa y ăn hằng ngày, sớm biết vậy hà tất phải phí công.

Tùng Khê và Cảnh Hoán cũng một lời khó nói hết, thứ họ liều chết tìm kiếm, xoay tới xoay lui, vậy mà lại lần nữa về đến trước mặt họ theo cách này.