Chương 11.3: Nhóc con của ta!!! 3

Lạc Linh nói: "Cái sai lớn nhất trong chuyện này là ở Lạc Hà Cung. Hai cung đồ của Lạc Hà Cung đã sớm phát hiện điểm yếu của kết giới ở Ngọc Lâm Viên, đã không phải lần đầu tiên lẻn vào trong vườn trộm Vạn Niên Linh Nhũ trộm bán. Có người phát hiện nguồn gốc của Vạn Niên Linh Nhũ trong chợ ở Hạ giới gần đây không ổn mới sinh nghi, đang chuẩn bị điều tra rõ Ngọc Lâm Viên. Hai tên cung đồ kia cảm thấy thiên binh đang điều tra nên biết không trốn nổi, đúng lúc gặp các ngươi nên mới mượn cơ hội cắn ngược một cái để chạy thoát. Thiên Đế nói, nể chuyện Bích Linh Quả bị trộm đã thu hồi lại, cộng với nể mặt Tiểu Long Quân nên sẽ không so đo chuyện này với các ngươi, chỉ trách phạt phải quay về thôi."

Tuyết Mịch không nhịn được hoan hô một tiếng: "Thật tốt quá, các ngươi không cần phải chết! Lạc Linh Lạc Linh, vậy Bích Linh Quả kia có thể cho bọn họ hai quả không? Bọn họ phải cầm về cứu người."

Biết Tuyết Mịch chắc chắn sẽ muốn vậy, từ sáng sớm Thần Quân đã dặn dò chuẩn bị xong xuôi.

Hai người lần này phải mạo hiểm cũng chỉ vì Bích Linh Quả, kể cả có hổ thẹn do động cơ không trong sáng lúc đầu, ơn cứu mạng và ơn tặng quả đối với bọn họ mà nói là lớn không thể trả nổi, nhưng Tùng Khê và Cảnh Hoán vẫn mặt dày nhận lấy.

Trước khi đi, hai người dập đầu một cái vang dội ở cửa Trần Hư Cung, khắc sâu ân tình này vào trong lòng.

Muốn trở về thì chỉ có thể đi từ cửa lớn Tam Trùng Thiên xuống, Tuyết Mịch đích thân tiễn bọn họ một đoạn. Y còn chưa thấy cửa lớn của Tam Trùng Thiên bao giờ, trước đây lúc mới tới, y đã ngủ ở trong l*иg ngực Thời Uyên, vậy nên không biết mình lên đây bằng cách nào.

Lạc Linh sao có thể yên tâm để y đi một mình, nàng đành dẫn theo hai tiên nga đi đằng sau.

Đối với người ở Hạ giới dám lẻn vào Tam Trùng Thiên, tất nhiên thiên binh sẽ không cho sắc mặt tốt. Nhưng Tiểu Long Quân đã tự mình tiễn người tới cửa, bọn họ cũng không dám lên tiếng thúc giục, chỉ đành đứng chờ ở một bên.

Tuy Tuyết Mịch muốn giữ bọn họ ở lại thêm mấy ngày để chơi với mình, nhưng y biết cả hai còn đang vội cứu đại ca ca nên đành thả bọn họ đi, y vẫn luyến tiếc nói thêm: "Chờ ta lớn thêm chút nữa, học được pháp thuật lợi hại rồi sẽ không cần người bảo vệ, ta sẽ xuống tìm các ngươi chơi!"

Tùng Khê đã biết vị Tiểu Long Quân này mới phá vỏ được hơn tháng, tuổi tác quá nhỏ, nếu tính theo tuổi của con người thì mới chỉ là trẻ sơ sinh nên được bồng bế. Chờ y lớn lên, cũng không biết phải đợi mấy trăm năm.

"Vậy ngươi phải nhanh lên, tuổi thọ của con người còn lâu mới bằng Yêu tộc, có lẽ trăm năm sau thì tu vi của ta và Cảnh Hoán đã không thể tiến thêm, sẽ sống thọ chết tại nhà, không đợi ngươi được."

Tuyết Mịch dẩu miệng, dặn dò: "Vậy các ngươi tu luyện chăm chỉ vào, không được ham chơi, sống lâu một chút, chờ ta tới tìm các ngươi."

Tuyết Mịch nói xong bèn quay người tìm Lạc Linh. Lúc nào cũng có người đi theo y, trước mắt y chưa học được cách dùng linh lực nên trên người không có túi không gian, muốn lấy cái gì thì chỉ có thể tìm người đi theo để lấy.

Tuyết Mịch lấy một cái túi gấm thêu hai con vịt vàng bằng chỉ vàng Linh Ẩn, đưa cho Tùng Khê: "Đây là hạt châu ngày trước ta hay chơi, Lạc Linh nói cái này có thể dùng như tiền. Cho các ngươi, nhớ phải tu luyện chăm chỉ, đừng chết nhanh quá."

Tùng Khê đã nhận không ít thứ từ Tuyết Mịch, có túi trữ vật, có Bích Linh Quả. Hắn ta biết Tuyết Mịch đã nói tặng thì nhất định sẽ tặng, thiên binh bên cạnh không dám thúc giục, lại chờ bọn họ nói tạm biệt đã lâu nên sắc mặt đã khó coi lắm rồi. Tùng Khê không dám làm lãng phí thời gian thêm, hắn ta nhận xong, vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Tiểu Long Quân này tuy đơn thuần dễ dụ, nhưng có Thần Quân bảo hộ, tóm lại y sẽ không bị người khác tính kế. Cũng không biết sau này gặp lại, Tuyết Mịch có còn ngây thơ như bây giờ không.

Nhìn bóng dáng của hai người biến mất nơi cửa cung nguy nga bên ngoài, vẻ mặt của Tuyết Mịch lộ chút tiếc nuối.

Lạc Linh tiến lên nói: "Nên về thôi, chờ thêm lúc nữa là đại hội Phong Thần sẽ bắt đầu, để Thần Quân dẫn ngươi đi tham gia cho vui."

Tuyết Mịch gật đầu, được Lạc Linh nắm tay dẫn về.

Chẳng qua còn chưa đi được hai bước, một ánh sáng đỏ hiện lên kèm theo tiếng gào rống kích động: "Nhóc con của ta!!!"

Tuyết Mịch còn chưa kịp phản ứng đã bị một thanh niên mặc pháp y đỏ rực như lửa đoạt lấy từ tay Lạc Linh, ôm chặt trong l*иg ngực.