Chương 13.3: Ta muốn đi theo Uyên Uyên 3

Thời Uyên nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của Tuyết Mịch: “Nếu như ngươi đi với hắn ta, thì sau này sẽ hiểu rõ vô số bảo vật, nghĩ muốn cái gì có cái gì, nếu như ngươi bị nuôi ở dưới gối của Yêu Hoàng, thì ngươi sẽ là thiếu chủ duy nhất của Yêu giới, toàn bộ Yêu giới sẽ vì ngươi vi tôn.”

Tuyết Mịch nghiêng đầu: “Vậy Uyên Uyên đâu?”

Thời Uyên: “Yêu giới có một Khải Dương đại lục, đó là Địa giới của ta, chờ thịnh hội ở đây kết thúc, ta sẽ tự trở về.”

Tuyết Mịch một lần nữa bổ nhào vào trong lòng Thời Uyên, chân ngắn nhỏ đong đưa: “Ta muốn ở cạnh Uyên Uyên, Uyên Uyên đi đâu, thì ta sẽ đi đó.”

Thời Uyên không nói gì thêm, biến Phần Thiên kia thành vòng tay đeo trên tay Tuyết Mịch, hôm nay có lẽ là do Tuyết Mịch mới gặp Yêu Hoàng, khó tránh khỏi cảm thấy xa lạ, những ngày tiếp theo có lẽ sẽ chậm rãi quen thuộc.

Đến lúc đó là đi hay ở, bản thân hắn sẽ không can thiệp nhiều, cứ để Tuyết Mịch tự mình làm chủ là được.

Lúc này Hạ Tiên giới, trong một động phủ rách nát, một nam nhân hơi thở mỏng manh đột nhiên mở mắt, đầu tiên là kinh ngạc trước hoàn cảnh mình nhìn thấy, sau đó là vì tình huống của bản thân mà đột nhiên ngây ngẩn.

Ngũ tạng bị đan độc phá hỏng, gân mạch vốn đứt đoạn tắc nghẽn không thông, đan điền bị vỡ không có cách nào tập hợp linh khí, tu vi còn là từ Kim Đan hạ xuống Trúc Cơ, tự mình tiên tán khắp nơi trong không khí, sợ là không được bao lâu sẽ liền từ Trúc Cơ lùi xuống Luyện Khí, cho đến lúc chết.

Thảm trạng trước mắt này, vẫn là mấy ngàn năm trước, khi nhà hắn gặp phải họa kiếp thì mới trải qua, ngàn năm rèn luyện, hắn sớm đã trở thành Thượng Tiên, vậy nên bây giờ…

Đột nhiên nghĩ đến gì đó, vẻ mặt nam nhân biến đổi, sau khi bấm tay tính toán, sắc mặt vốn tái nhợt nháy mắt càng trở nên thêm không có huyết sắc.

Đã muộn rồi, đã muộn ba ngày rồi, nếu như có thể về sớm hơn ba ngày, hắn liền có thể ngăn cản Tùng Khê và Cảnh Hoán.

Tính thời gian, hai hài tử kia sợ là đã sớm hoá thành trên Chiêu Hình đài rồi.

Đời trước, hắn báo thù vì bọn họ, lại không nghĩ nhân sinh vậy mà còn có thể có thêm một cơ hội, đáng tiếc tại sao không phải sớm hơn ba ngày, vì sao phải cố tình là bây giờ!

Nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, nam nhân nhíu mày nhớ lại giờ phút này ở kiếp trước, lại không nhớ nổi lúc ấy có người nào tới, nhưng hắn vẫn không đề phòng gì, với bộ dáng rách nát hiện tại của chính mình, biểu hiện càng thảm, càng có thể hạ thấp cảnh giác của người đến.

Mãi đến khi hai đứa nhỏ mà hắn cho rằng sẽ không còn được gặp lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, nam nhân lập tức ngây ngốc không thể hồi thần.

Cảnh Hoán vui mừng chạy vào trong động: “Đại ca ca ngươi tỉnh rồi! Thật tốt quá! Ngươi nhanh ăn Bích Linh Quả đi, ăn cái này là có thể hóa giải đan độc trên người của ngươi!”

Nhϊếp Kình bị gọi là đại ca ca nhìn Tùng Khê và Cảnh Hoán, giọng nói nghẹn ngào: “Các ngươi…”

Tùng Khê để Bích Linh Quả vào trong tay Nhϊếp Kình, nói ra kỳ ngộ của bọn họ ở Thượng giới.

Nhϊếp Kình nghe xong thì trong lòng tràn đầy phức tạp, hắn không biết là cái gì đã thay đổi mọi thứ, đời trước căn bản không có Tiểu Long Quân gì, hai đứa nhỏ này lén xông vào Thượng giới, bị trọng thương và bị Lạc Hà cung bắt giữ ở Bích Lâm viên, Bích Linh Quả rơi bên cạnh chính là bằng chứng bọn họ lấy trộm.

Chuyện này cũng không có ầm ĩ đến trước mặt Thiên Đế, tính cả tội danh lén bán linh nhũ trong chợ đen ở Hạ Tiên giới lúc trước cũng giá hoạ lên người bọn họ theo ý Minh Thần, hai tán tu nhỏ không có bối cảnh ở Hạ Tiên giới, không có người biện giải tố oan vì họ, sự việc này đến khi bọn họ chết, cuối cùng cũng chẳng tới đâu.

Nhìn người sinh long hoạt hổ trước mắt, Nhϊếp Kình đè nước mắt nóng hổi trong hốc mắt xuống, nhìn Bích Linh Quả được bọn họ dùng mạng đổi lấy trong tay, trong lòng thầm thề, sẽ tốt đẹp, đời này, mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt đẹp.