Chương 15.2: Rất nhiều rất nhiều lễ vật 2

Long Thập Thất ôm lấy eo y: “Đi thôi, Thập Thất thúc thúc đưa con đi chơi!”

Lời còn chưa nói xong thì Long Thập Thất đã hóa nguyên hình, đặt tiểu Tuyết Mịch lên đầu mình, sau khi nhanh chóng vòng qua bên trong bên ngoài của sân vườn thì bay thẳng lên trời.

Cơ thể to lớn của rồng xuyên qua các tầng mây của Thiên Giới, có lúc bay nhanh uốn lượn lên xuống, dọa Tuyết Mịch sợ đến nỗi nắm chặt lấy lông tóc trên cơ thể của rồng, cứ như sợ mình sẽ rơi xuống dưới vậy.

May là mặc dù Long Thập Thất thích đùa giỡn nhưng vẫn còn chừng mực, hắn ta sợ Tuyết Mịch bám không chắc bị gió thôi đi, vì thế đã tạo một lớp chắn cho Tuyết Mịch, cho dù Tuyết Mịch không nắm lấy hắn ta thì cũng sẽ không rơi xuống.

Không có gió thổi vào mắt, Tuyết Mịch chầm chậm mở mắt ra, cảm nhận sự vui vẻ khi được ngao du, thậm chí còn buông đôi tay đang bám lấy lông tóc ra, bò về phía trước, cho đến khi cả người đều nằm trên đầu rồng, một tay đã có thể bắt lấy sừng rồng.

Long Thập Thất thấy Tuyết Mịch thích ứng được rồi nên bay nhanh hơn, lúc thì bay vòng các đỉnh núi, lúc thì bay xuyên qua thiên cung thủy mặc giữa các tầng mây, hoặc đột nhiên xông ra đàn chim hạc, khiến chúng hoảng sợ bay tản ra bốn phía, Tuyết Mịch bật cười khanh khách trên người hắn ta.

Có thiên bình tuần tra chú ý đến dị tượng trên bầu trời nên vội vàng bay lên xem thử nhưng lại bị một thiên binh khác ngăn lại: “Là Tư Vũ Thượng thiên của Yêu tộc, còn người đang ngồi trên lưng sợ là nhóc rồng kia, chúng ta không quản nổi chuyện Long tộc của Yêu giới đâu, người ta đang đưa con đi chơi nên đừng nhiều chuyện làm gì.”

Long Thập Thất đưa Tuyết Mịch chơi đùa một lúc trên bầu trời rồi mới bay thẳng đến Hành Cung của Yêu Hoàng.

Trên Thiên Giới, chỉ có Thần Quân là có cung điện của riêng mình, còn những vị Thượng tiên khác chỉ có cung điện dưới trướng Thiên Đế hoặc là vị Thượng thần nào đó, cho nên Long Thập Thất không có Hành Cung trên Thiên Giới, nhưng Yêu Hoàng là vua của Yêu tộc nên vẫn sẽ có lãnh địa riêng của mình, nay Thượng tiên Yêu tộc đến cùng với Yêu Hoàng để tham gia đại hội Phong Thần cũng sẽ ở trong Yêu Thần Điện trên Thiên Giới với Yêu Hoàng.

Nơi này Tuyết Mịch vẫn chưa đến qua lần nào, Trừ lần trước đi theo đám người Tùng Khê xong vào Ngọc Lâm Viên một lần thì ngay cả cửa Trần Hư Cung họ cũng chưa bước ra bao giờ, lúc này lại được Long Thập Thất đưa ra ngoài nên nhìn gì cũng thấy mới mẻ.

Long Thập Thất hài lòng ôm lấy Tuyết Mịch vào lòng, bước vào Hành Cung của Yêu Hoàng, ánh mắt của chúng yêu vốn dĩ đang tự chơi đùa với nhau nay đều đồng loạt nhìn sang đây, trong đó có một thiếu nữ mặc chiếc vũ y vàng nhạt, đầu đội lông vũ nhiều màu sắc, trông vô cùng xinh đẹp la lên một tiếng: “A, là nhóc rồng kìa!”

Một làn gió mang hương thơm thổi qua, người đang ôm Tuyết Mịch hóa lại thành hình người.

Long Thập Thất nghiến răng nghiến lợi đuổi lên trước: “Nghê Hoàng! Ngươi muốn chết đúng không! Trả Tuyết Mịch lại cho ta!”

Nghê Hoàng đang ôm lấy Tuyết Mịch không hề sợ Long Thập Thất chút nào, nhẹ nhàng bay tới bay lui trong sân: “Cái gì mà Tuyết Mịch của ngươi, ban đầu là do ngươi chăm sóc không tốt, bây giờ Tuyết Mịch không còn là của ngươi nữa rồi!”

Nghê Hoàng vừa né tránh Long Thập Thất giành lấy Tuyết Mịch vừa đùa giỡn với nhóc rồng trong lòng mình: “Tuyết Mịch ngoan, ta là Nghê Hoàng tỷ tỷ của ngươi, gọi tỷ tỷ đi.”

Long Thập Thất trợn mắt lên trời: “Ngươi có liêm sỉ không vậy! Ngươi đã tám nghìn tuổi rồi mà vẫn gọi ngươi là tỷ tỷ sao! Tuyết Mịch mới thành hình được một tháng, muốn gọi cũng phải gọi ngươi là lão lão đấy!”

Nghê Hoàng phất tay, một thanh Phượng Hoàng trảm đã bay về phía Long Thập Thất.

Long Thập Thất trở người trên không tránh được.

Rất nhanh những tiếng động này đã thu hút rất nhiều người, nên nói Yêu tộc là tộc được được ông trời ưu ái, sau khi biến hình thì càng xinh đẹp hơn, nam tử thì khôi ngôi tuấn tú, nữ tử thì quyến rũ ma mị, khác với tính cách rụt rè của Thiên tộc, tính tình của Yêu tộc vô cùng cởi mở, vừa nhìn thấy Tuyết Mịch thì ai nấy đều giành lấy muốn ôm.

Sau khi trận chiến nổ ra, Tuyết Mịch chưa nói được câu nào, gương mặt đã không biết đã in bao nhiêu vết hôn, cả người từ trên xuống dưới, thậm chí là mông, không biết đã bị nhéo bao nhiêu cái, mặc dù không đau nhưng thật sự y vẫn cảm thấy bối rối.