Chương 17.1: Người khác đừng mơ dụ dỗ ta! 1

Mặc kệ lời đồn có phóng đại đến đâu, có một điều mà sau bữa tiệc phá xác cả tam giới đều biết rõ, chính là Tiểu Long Quân mới sinh này rất được yêu thương, chỉ mỗi lễ phá xác được Yêu Hoàng tặng cho đã là một lễ vật không hề tầm thường.

Càng đừng nói đến thái độ của Yêu Hoàng, Thiên Đế cùng các vị thần đến tham gia lễ phá xác cũng ra tay rất hào phóng.

Nghe nói ngày ấy quan xướng lễ cũng không cần, bởi vì không thể kêu hết tất cả, tiên tì đi theo phía sau Tiểu Long Quân nhận lễ vật cũng thay đổi một đợt lại một đợt.

Để thể hiện sự nghiêm túc, lễ vật của Thượng tiên và Thượng thần tặng đều là những món quà rất lớn, chỉ khổ cho các chị gái tiên tì, cứ lần lượt cầm những món quà đưa đến cung điện.

Vì vậy dọc đường đã gây ra sự chú ý, khiến cho lời đồn càng lúc càng nhiều.

Vốn dĩ Tuyết Mịch cho rằng, sau khi xong tiệc phá xác, cuộc sống của y sẽ trở lại như trước và y chỉ tham gia một khóa học đơn giản, tận dụng mọi cách đi theo Thời Uyên, cũng không biết đại hội Phong Thần lúc nào mới có thể kết thúc lại cùng Thời Uyên cùng nhau quay về Yêu tộc.

Kết quả sau bữa tiệc, vậy mà y còn bận rộn hơn cả Thời Uyên.

Không có nguyên nhân nào khác, vì y quá nổi bật, có rất nhiều người gửi những đứa bé có kích cỡ giống y cho y trông, còn nói một cách hoa mỹ là sợ y một mình sẽ buồn, nên đem bạn đến chơi với y.

Cung điện bụi bặm trước đây dường như yên tĩnh đến mức không có tiếng động, nay lại trở nên vô cùng tưng bừng, những đứa bé này có từ Nhân tộc, có Yêu tộc, thậm chí còn có cả Ma tộc.

Lúc đầu có người chơi với y, Tuyết Mịch cũng có chút vui vẻ, mặc dù cũng có rất nhiều người trong Trần Hư Cung chơi với y, nhưng họ đều là dỗ dành, thân phận của bọn họ với y là chủ và người hầu, chơi đùa cùng y nhưng cũng không thể xem y như một người bạn.

Nhưng sau hai ngày chơi với những đứa nhỏ từ những tộc khác, Tuyết Mịch dần dần cảm thấy nhàm chán, cảm giác này không giống với việc kết bạn trong suy nghĩ của y, mà y cũng không nói lên được lý do.

Rõ ràng mọi người đang vui vẻ, còn vì chiều ý y mà không bắt đầu tu luyện, khi chơi đùa cũng không vận dụng linh lực, nhưng y vẫn cảm thấy kỳ lạ, vì thế y có hơi thất vọng.

Tuyết Mịch đang ngồi trên cây anh đào cao, chân đung đưa tới lui, phía dưới là một đám trẻ con đang chơi theo nhóm để bắt lấy cái còi.

Còi bay là một loại linh cầu, bên trong phong ấn một con sâu bay rất nhanh, sau khi dùng linh lực kí©h thí©ɧ con sâu bên trong, con sâu khi bị kí©h thí©ɧ sẽ nhanh chóng chạy trốn, bởi vì tốc độ rất nhanh nên không dễ bắt, ngược lại trở thành vật để chơi đùa.

Khi Tuyết Mịch đang ở phía trên thờ ơ, y cảm thấy nhánh cây mình ngồi có sức nặng đè xuống, theo phản ứng y nhìn lại, chính là thiếu niên của Ma tộc đang đi qua đây.

Dáng vẻ của thiếu niên Ma tộc rất đẹp, ánh mắt sáng ngời, môi hồng răng trắng, thậm chí ở theo góc độ y nhìn thấy thì có hai phần giống Thời Uyên, cho dù Lạc Linh trước đó đã nói qua với y, khi gặp người của Ma tộc thì phải cố gắng tránh đi, nhưng Tuyết Mịch không thể ghét thiếu niên Ma tộc này vì nắ ta có hai phần giống hắn.

Bởi vì Ma tộc tu luyện ma khí, trên hành động rất ít khi chịu gò bó và kết quả của việc phóng thích quá nhiều thiên tính ở tam giới chính là để lại ấn tượng về hành vi ngang ngược thậm chí là quái gở, dù sao hầu hết mọi người trong tam giới đều không thích Ma tộc.

Cho nên khi Cửu Lẫm được các trưởng bối trong tộc sắp xếp đến đây, hắn ta cũng không hy vọng Tiểu Long Quân này có thể thân thiện với hắn ta, dù sao cũng chỉ là một lần lướt qua, thậm chí hắn ta còn chuẩn bị tâm lý tốt với chuyện bị đối xử lạnh nhạt vì xuất thân là Ma tộc.

So với những thiếu niên thiếu nữ của Nhân tộc cùng Yêu tộc, Tiểu Long Quân không thể hiểu được đối với hắn ta có chút thân thiết một chút.

Tuyết Mịch hơi xê dịch mông, để chừa một chỗ cho Cửu Lẫm, lại lấy từ một trái cây màu đỏ của trong nhẫn Bạch Long trữ vật đưa cho hắn ta: "Ngươi có thể ăn cái này không?"

Cửu Lẫm cười nhận lấy, sau đó ngồi xuống bên cạnh y: "Sao không xuống dưới chơi?"