Chương 17.2: Người khác đừng mơ dụ dỗ ta! 2

Tuyết Mịch vốn không muốn ăn, nhưng ngửi thấy hương vị ngọt ngào của quả màu hồng, khiến cho y cũng thèm ăn, thành thật cầm lấy một quả cắn lên, dù sao quả màu hồng này Hoàng bá bá cũng cho y rất nhiều, còn nói ăn hết vẫn có thể tùy ý đi đến chỗ hắn ta lấy thêm.

"Không thích chơi, không có ý nghĩa gì khi cứ đoạt đến cướp đi, còn không bằng xem người khác chơi."

Cửu Lẫm cười, nhìn quả màu hồng trong tay mình, đây là linh quả chỉ có Yêu tộc mới có, nó được sinh trưởng và lớn lên ở bên cạnh ao máu ở phương bắc của Yêu tộc, một quả màu hồng này có thể tương đương với máu của linh thú cấp bậc thiên giai, còn đắt hơn cả thuốc hồi sinh thượng phẩm.

Thuốc thượng phẩm sẽ còn chứa một ít tạp chất linh tinh, nhưng loại linh quả thiên địa này là thuần khiết không chứa dơ bẩn, nếu bị thương nặng từ bên ngoài, thì chỉ một quả nhỏ này cũng có thể cứu sống người lúc nguy cấp.

Đây là một bảo vật khó tìm trong người tu luyện, nhưng đến tay Tiểu Long Quân, lại có thể là linh quả bình thường dùng để mời người khác, cũng khó trách khi tiên gia môn chịu cho đưa mấy đứa nhỏ trong tộc tới chơi cùng người Yêu tộc.

Cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực của Tuyết Mịch gặm trái cây, nhìn thấy Cửu Lẫm cầm trái cây nhưng không ăn, phút chốc y tò mò nghiêng đầu nhìn hắn ta: "Ngươi không thích ăn cái này sao?"

Cửu Lẫm cười: "Thích, nhưng ta mới vừa ăn qua một chút món này nọ nên chưa đói, ta tạm thời cất lát nữa sẽ lấy ăn sau."

Tuyết Mịch ồ một tiếng, nhẫn Bạch Long trữ vật lại gặm một miếng trái cây đến.

Cửu Lẫm thấy trên mặt y dính nước, không kiềm được mà lấy một cái khăn lau mặt cho y.

Tuyết Mịch được người ta chăm sóc, không có gì không quen, còn ngửa đầu cho hắn ta lau, rất lễ phép nói lời cảm ơn.

Cửu Lẫm thấy y phồng má ăn trái cây trông vô cùng đáng yêu và vì y đối với hắn ta dường như nhiệt tình hơn so với người khác một chút, nên trong lòng không thể không thích y hơn, nói chuyện cũng bớt e dè: "Ngươi không thích bọn họ sao? Ta thấy ngươi dường như rất muốn đi theo bọn họ chơi đùa."

Tuyết Mịch ngoại trừ lúc phá xác gặp chút rắc rối do con chim điềm xấu, đi theo Thời Uyên bên người, y vẫn luôn kiêu ngạo, muốn gì có đó, muốn làm việc gì cũng chưa bao giờ nhận được chữ không, Lạc Linh dạy y rất nhiều thường thức ở Tam giới nhưng cũng không có dạy y cách đối nhân xử thế, lại càng không dạy y xem vẻ mặt của người khác mà nói những lời dối trá khách khí.

Vì vậy, Tuyết Mịch có cái gì thì nói cái đó, Cửu Lẫm hỏi, y cũng nói thẳng: "Không thích, bọn họ không giống trong tưởng tượng của ta."

Cửu Lẫm cười nói: "Vậy trong tưởng tượng của ngươi là kiểu thế nào?"

Tuyết Mịch suy nghĩ chốc lát, lại lắc đầu: "Ta cũng không biết là kiểu thế nào, nhưng ta không thích như bây giờ."

Cửu Lẫm không ngờ sự nhạy cảm này của y, hầu hết mọi người đều biết tình hình của Tiểu Long Quân này, mặc dù không biết lý do bên trong, nhưng rõ ràng là y không có được sự kế thừa huyết thống trong thời kỳ trứng rồng, cho nên mới ngây thơ không hiểu sự đời, cũng chính vì vậy nên các tộc mới dẫn theo đứa nhỏ trong nhà đưa đến, hy vọng chúng có thể nắm lấy cơ hội để vun đắp mối quan hệ thân thiết với Tiểu Long Quân.

Nhìn những chàng trai, cô gái thoạt nhìn không lớn tuổi, trong nụ cười của Cửu Lẫm mang theo một chút châm biếm không hiểu rõ: "Ngươi không thích họ có lẽ là bởi vì động cơ bọn họ không trong sáng."

Tuyết Mịch khó hiểu nhìn hắn: "Động cơ?"

Cửu Lẫm thản nhiên chỉ vào một đứa trẻ tóc đỏ trông còn rất nhỏ, thậm chí còn thấp hơn Tuyết Mịch một chút: "Ngươi xem, đó là cháu trai dòng chính của Đồ Vận Thượng tiên, xuất thân của Đồ Vận Thượng tiên là hồng vượn, hồng vượn là bộ tộc không dễ thành tiên, bởi vì huyết mạch của họ gần Nhân tộc, cho nên con nối dõi nhiều hơn một chút so với các tộc khác, nhưng bởi vì tu vi của bọn họ tăng lên quá chậm, càng cần nhiều tài nguyên tu luyện, cho nên lòng dạ so với Yêu tộc cũng linh hoạt hơn nhiều."