Chương 17.3: Người khác đừng mơ dụ dỗ ta! 3

Tuyết Mịch có hơi không hiểu ý của Cửu Lẫm: "Ngươi đang giới thiệu thân phận của họ cho ta sao? Ta đã biết ngay từ ngày đầu tiên, trí nhớ của ta không tệ đâu."

Cửu Lẫm nghe vậy liền cười: "Vậy thì tiểu tử kia, nhìn thì thấy rất nhỏ, nhưng thật ra đã muốn hơn ba trăm tuổi."

Tuyết Mịch lập tức bất ngờ, cái miệng nhỏ nhắn há to: "Hắn lớn tuổi như vậy sao?"

Ở trong Yêu tộc, hơn ba trăm tuổi vẫn chưa tính là lớn, còn có thể nói là đứa nhỏ chưa trưởng thành, nhưng đối với Tuyết Mịch mới vừa thay xác mà nói, thì đó rất là lớn, hơn ba trăm năm kinh nghiệm, lại ỷ vào ngoại hình như đứa nhỏ lừa gạt một chú rồng nhỏ chưa trải sự đời thì rất dễ dàng.

Cửu Lẫm tiếp tục chỉ ra vài đứa nhỏ, vẻ mặt đơn thuần vô tội nhưng ít nhất cũng đã có hơn hai trăm tuổi, thậm chí lớn nhất còn có năm trăm tuổi.

Cửu Lẫm nói: "Cho nên ngươi không thích bọn họ cũng rất bình thường, một đám vẫn là vỏ bọc đứa bé, nhưng tâm trí lại rất dày dạn kinh nghiệm, ngươi muốn theo chân bọn họ làm bạn, còn bọn họ thì muốn giành lấy ích lợi từ trên người ngươi."

Tuyệt Mịch cúi đầu nhìn chính mình: "Ích lợi?"

Cửu Lẫm đưa tay ra, trong lòng bàn tay phút chốc xuất hiện một viên màu hồng: "Bên ngoài quả linh quả này khó có được, vào thời khắc quan trọng có thể cứu mạng, nếu muốn, thì phải bỏ ra rất nhiều linh châu mới mua được, nhưng nếu có thể khiến ngươi vui vẻ, ngươi có thể tùy thích mà ban tặng, cho nên đây là nguyên nhân bọn họ được đưa đến để chơi cùng ngươi."

Ngón tay Tuyết Mịch không kiềm được mà gảy gảy chiếc nhẫn tiểu Bạch Long, nhưng thật ra y không giận vì bị xem là vật kiếm lợi, chỉ đơn giản nhìn Cửu Lẫm tò mò hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi bao nhiêu tuổi? Ngươi cũng là được đưa tới để lừa gạt ta đúng không?"

Cửu Lẫm: "Ta sao, ta cũng hơn một trăm tuổi, ta đến cho đủ số thôi, Thiên tộc Yêu tộc cũng tới chào hỏi làm quen, Ma tộc không cử người đến thì có chút không thích hợp."

Tuyết Mịch nhìn đám người chơi đùa phía dưới: "Cảm ơn ngươi đã cho ta biết những điều này, ta không thích bọn họ, nhưng ta thích ngươi, chỉ có điều hôm nay ta không thể chơi cùng với ngươi, lần sau ta sẽ tìm ngươi chơi nhé."

Tuyết Mịch nói xong, liền thoáng chốc biến mất.

Còn rất xa, không đợi cơn gió Long thổi đến, cửa phòng của Thời Uyên cũng đã mở ra, chờ hắn đem trong quyển sách trong tay đặt sang bên cạnh, đã bị một con rồng trắng nhỏ ôm lấy.

Thời Uyên đưa tay nhẹ búng lên trên sừng của y: "Bay đi lung tung, cũng không sợ đập trúng đầu."

Tuyết Mịch biến trở về thành người, treo ở trên người Thời Uyên nói: "Ta không thích bọn họ, nhưng cũng không thể cản việc bọn họ đến đây."

Thời Uyên buộc lại dây quần áo hơi lỏng cho y, thản nhiên hỏi: "Không phải ngươi vẫn muốn kết bạn sao, ngươi vẫn luôn nhớ đến hai người thiếu niên kia rất lâu sau khi họ rời đi nữa, hiện tại nhiều người đến chơi đùa cùng ngươi như vậy, ngươi vẫn lựa chọn tốt?"

Tuyết Mịch lắc đầu: "Bọn họ không phải theo ta để làm bạn, bọn họ chỉ muốn ta vui vẻ, rồi nhận lấy lễ vật từ ta, Cửu Lẫm đã nói, cái này là động cơ không trong sạch!"

Thời Uyên nói: "Ngươi cũng có thể nghĩ là nhận lấy thứ mà gươi muốn, và bỏ đi những vật ngươi không cần để đối lấy một sự vui vẻ, điều này rất công bằng."

Tuyết Mịch liên tục lắc đầu: "Không được, không thể, ta không cần! Những đồ vật của ta đều phải giữ lại cho Uyên Uyên, không thể để cho người có động cơ không trong sạch lừa ta để lấy đi!"

Thời Uyên nhịn cười nói: "Đồ vật của ngươi đều giữ cho ta?"

Tuyết Mịch ừ một tiếng, nhỏ giọng nói ở bên tay Thời Uyên: "Ta đã dụ dỗ lấy được rất nhiều bảo vật từ Hoàng bá bá, ta đều cho ngươi."