Chương 20.1: Một miếng ăn sạch 1

Đi dạo một vòng Ngự Thú Cung, Tuyết Mịch chẳng thích lấy một con, đồng thời y cảm thấy hiện tại y đều đang dựa vào sự nuôi dưỡng của Thời Uyên, nếu y mang về thêm một con thú, Thời Uyên sẽ càng vất vả hơn, vả lại, y không gặp được thứ mà liếc mắt cái liền thích, cho nên y quyết định từ bỏ.

Cảm nhận được nơi này không có thứ Tuyết Mịch thích, Long Thập Thất liền dẫn y sang vườn dược, các loại dược được gieo trồng đều là gốc cây ngàn năm, vạn năm, thời gian càng lâu thì phẩm càng cao, linh tính càng cường đại, thậm chí còn có một số ít gốc cây còn có linh thức, nếu chúng cố gắng tu luyện, chúng cũng có thể hóa thành hình người.

Long Thập Thất chỉ vào một gốc cây hoa tím trong vườn dược: “Con xem gốc cây kia, năm đó thời điểm ta theo Yêu Hoàng Thượng tiên tới Tiên giới, gốc cây kia sắp tu luyện ra linh thức, hiện tại đã một vạn năm trôi qua, ta cũng không biết nó tu luyện thành công hay không, nếu nó đã mở ra linh thức rồi lại tu luyện thêm một nghìn năm, nói chừng nó có thể hóa hình.”

Tuyết Mịch nhìn gốc cây hoa tím kia, y nghĩ đến bản thân, không nhịn được liền hỏi Long Thập Thất: “Hoa Tinh thảo có hóa hình nhiều không?”

Long Thập Thất lắc đầu: “Không nhiều lắm, bọn chúng muốn thành tinh rất khó khăn, so với sự khó khăn khi tu tiên của Nhân tộc, Yêu tộc càng khó hóa hình hơn, riêng giai đoạn trước là khai mở linh trí, đối với chúng đã là một ngưỡng cửa cực kỳ cao, còn với Yêu tộc có thể có cơ duyên khai mở được linh trí, không có cái nào mà không phải nhờ tụ linh khí của trời đất để tồn tại, loại trân quý như Hoa Tinh thảo đều là tài nguyên tu luyện khan hiếm, còn chưa kịp trưởng thành, một khi bị phát hiện, kết cục chính là bị ngắt, trừ phi chúng có thiên đại cơ duyên.”

Trong mắt Tuyết Mịch hiện lên vẻ học hỏi: “Như thế nào là thiên đại cơ duyên?”

Long Thập Thất ôm Tuyết Mịch đi vào sâu bên trong vườn: “Như thế nào là thiên đại cơ duyên à,… Giống như một gốc Long Đuôi thảo sinh trưởng trong Tiên Cung ở Thiên Giới, ngay từ đầu nó có thể may mắn tránh được các tu sĩ muốn hái nó, bởi vậy nó tự mình đạt được linh tính tuyệt hảo, ngộ tính cũng không tệ, mơ hồ có xu hướng khai mở linh trí, vì thế nó đơn độc sinh trưởng, không đến mức bị sử dụng để luyện đan như bình thường, đây chính là cơ duyên của nó.”

“Ví dụ như, hôm nay con nhìn trúng một gốc cây, con muốn mang về để chăm sóc bầu bạn, con tưới cho nó nước linh tuyền, bồi dưỡng nó vạn năm để nó hóa hình, vậy con chính là thiên đại cơ duyên.”

Tuyết Mịch gảy gảy ngón tay rồi cẩn thận thăm dò: “Thập Thất thúc, ngươi có biết chuyện Long Huyết thảo thành tinh không?”

Long Thập Thất trực tiếp cười một tiếng: “Long Huyết thảo thành tinh? Nếu là thật thì ta chưa từng nghe qua, nhưng mà nếu lời con nói là thật, con tiểu yêu đó sợ là không dám đến lắc lư trước mặt Long tộc.”

Tuyết Mịch có chút khẩn trương nắm chặt tay lại: “Vì, vì sao?”

Long Thập Thất nói một cách đương nhiên: “Một gốc Long Huyết thảo có thể so với một giọt máu rồng, càng là chủng tộc hùng mạnh, máu trong cơ thể sẽ càng bổ, cho nên trên đời này không có một gốc Long Huyết thảo nào có thể tránh được miệng của Long tộc, nếu nó thành tinh, tất nhiên linh lực càng lớn hơn nữa, cho nên nhìn thấy một con liền một miếng ăn sạch luôn!”

Tuyết Mịch bị cụm từ ‘một minếg ăn sạch’ của hắn ta dọa sợ tới mức giật mình, y không nhịn được run một cái rồi vội vàng lắc lư hai chân, hai tay cố gắng chống đẩy, ra sức giãy ra khỏi người Long Thập Thất.

Long Thập Thất không biết Tuyết Mịch đang làm gì, hắn ta vội vàng buông y xuống, nhưng hai tay vẫn giữ chặt không buông: “Tuyết Mịch làm sao vậy? Con muốn đi đâu? Muốn gì cứ nói ta nghe.”

Tuyết Mịch dùng sức gạt tay hắn ta ra, vất vả lắm mới đẩy được Long Thập Thất ra, y vừa chạy ra ngoài vừa hét lên: “Ta không cần ngươi, ta không thích ngươi, ta muốn đi tìm Uyên Uyên.”