Chương 5.1: Không phải phụ thân, là Uyên Uyên 1

Trí tuệ của Tuyết Mịch vượt ngoài dự đoán ban đầu của Lạc Linh, vậy nên kế hoạch học tập lúc trước đặt ra cần phải điều chỉnh lại, để vừa có thể truyền đạt kiến thức tam giới đồng thời có thể giúp Tuyết Mịch bắt đầu học một số thuật pháp.

Những thuật pháp có tính công kích kia đương nhiên không đến phiên Lạc Linh đến dạy, bản thân nàng vốn dĩ cũng chỉ là hậu duệ của Thần Long, tỉ mỉ mà nói cũng coi như cùng họ cùng tộc, nhưng sức mạnh huyết mạch lại kém xa ngàn dặm, nào có tư cách đi dạy pháp thuật cấp cao cho một con Long tộc chân chính, nhưng một ít pháp thuật sử dụng hằng ngày thì không sao.

Pháp thuật đầu tiên Lạc Linh dạy Tuyết Mịch chính là thuật hóa hình.

Long tộc từ khi sinh ra đã sở hữu năng lực đặc biệt không giống những Yêu tộc thông thường phải liều mạng tu luyện mới có thể hóa thành hình, cho nên căn bản không cần học thuật pháp cấp thấp này. Hiện tại hai cái sừng rồng trên đầu Tuyết Mịch không thể biến mất chỉ là vì mới nở ra không lâu, vẫn là chú rồng con còn uống sữa, đợi lớn lên một chút liền có thể tự do điều chỉnh.

Nếu như không có sự việc Thiên Đầu Điểu, Lạc Linh cũng sẽ không làm điều thừa thãi mà đi dạy Tuyết Mịch thuật hóa hình. Long Quân sinh ra tôn quý, đặc biệt là khi còn nhỏ, nâng đỡ ôm đùi y tuyệt đối sẽ không thừa, long giác trên đầu càng tượng trưng cho thân phận ấy, những yêu tiên tầm thường nhìn thấy y đều phải né tránh, không dám trêu chọc bừa bãi.

Nhưng Tiểu Long Quân nhà nàng có chút đặc biệt, không biết cha mẹ là ai, lại thiếu mất truyền thừa, tính cách mềm mại ngoan ngoãn, tâm tính đơn thuần. Cho dù hiện tại được Thần Quân chiếu cố, bên cạnh cũng không thiếu người hầu hạ bảo vệ, nhưng mọi việc luôn có vạn nhất.

Tu giả vốn dĩ chính là cùng trời tranh mệnh, cầu phú quý từ trong nguy hiểm, nếu không vì sa sút thành Thiên Đầu Điểu nhất tộc ngay cả tư cách tham gia đại hội Phong Thần cũng không có thì nào có can đảm dám trêu chọc Long tộc, tất cả cũng chỉ vì một khi ăn thịt rồng, liền có thể có được thần cốt, đứng ngang hàng với thần tiên, thần vị ngay trong tầm tay.

Tưởng tượng sau này vạn nhất Tiểu Long Quân gặp nạn, phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, bị những kẻ mưu đồ long giác quấy rối rồi nhìn thấu thân phận, Lạc Linh chỉ nghĩ đã không chịu đựng nổi.

Tuyết Mịch sờ sờ cặp sừng trên trán, có chút không muốn giấu nó đi, y thích cảm giác dùng cặp sừng này cọ cọ vào người Thời Uyên.

Lạc Linh kéo tay nhỏ của y xuống giải thích: “Khi ở trong Trần Hư Cung đương nhiên không cần giấu đi, nhưng khi ra ngoài, khi Thần Quân không ở bên cạnh, đôi long giác này sẽ thu hút rất nhiều kẻ xấu mơ ước, giống như Thiên Đầu Điểu muốn ăn ngài ngày hôm đó, vậy nên trước khi trở nên mạnh mẽ Tiểu Long Quân nhất định phải học được cách tự bảo vệ bản thân!”

Tuyết Mịch nghe vậy gật gật đầu, y hiểu được ý tứ của Lạc Linh, đây là quy luật của thế giới tự nhiên, kẻ mạnh đứng đầu, kẻ yếu phải học cách lẩn trốn tự bảo hộ.

Y vẫn nhớ khi bản thân vẫn còn là một cây cỏ, nhìn thấy một con sâu nhỏ, tự biến mình thành màu xanh lục rồi hoàn toàn ẩn mình dưới tán lá, tránh được sự truy đuổi của những con chim kiếm mồi.

Vậy nên hiện tại y cũng phải giống như chú chim sâu nhỏ đó, làm cho bản thân cũng giống như người khác, như vậy sẽ không bị ăn mất.

Tuyết Mịch học tập rất chăm chỉ, chưa đến một ngày liền thành công giấu chiếc sừng trên đầu biến mất, liền phấn khích chạy đi tìm Thời Uyên biểu diễn.

Mũi nhỏ cố gắng tìm kiếm hơi thở của Thời Uyên trong không khí, đôi chân nhỏ ngắn cũn vững vàng vội vã chạy, vòng qua mấy cái hành lang gấp khúc lượn lờ hương khói, rốt cuộc thấy được Thời Uyên ở đài Lộc Linh.

Nhìn thấy Thời Uyên, đôi con ngươi tựa như sao trời trong màn đêm đen nhánh, sáng đến kinh ngạc, lập tức liền nhào qua ôm lấy chân Thời Uyên, chiều cao của y lúc này chỉ đến ngang người Thời Uyên, hai tay cố gắng hết sức cũng chỉ có thể ôm chặt đùi hắn.