Chương 8

Thức thứ nhất: Ăn vạ.jpg

_

Trong nguyên tác, lúc Trang Liễm gặp chuyện ở trường đua ngựa Tần gia, Trang gia không những không gây rối đến Tần gia, cũng không muốn trách tội Trang Diệu hay Trang Linh, thậm chí ngay cả huấn luyện viên đua ngựa do Trang Linh mua chuộc cũng không bị la mắng.

Tuy địa vị hiện tại của Trang Liễm ở Trang gia không lớn bằng Trang Linh, nhưng Tần Thịnh cũng không nói giúp Trang Linh, cho nên lúc Giang Dư mời gọi Trang Liễm, Tần Thịnh chỉ yên lặng vuốt ve ngựa trắng của Giang Dư, ý tứ rất rõ là không muốn can thiệp vào vấn đề này.

Sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa lộp cộp, ngựa dữ ngẩng đầu kéo dây cương trong tay huấn luyện viên, không kiên nhẫn phát ra mấy tiếng phì phì trong mũi. Trang Linh không quen cũng không biết Giang Dư, thấy Giang Dư và Tần Thịnh nói chuyện đầy thân mật, lại nghe thấy cậu gọi Trang Liễm qua đó, lập tức biết ngay kế hoạch mình dày công chuẩn bị đã thất bại, tức muốn hộc máu quay qua chất vấn Trang Liễm, “Trang Liễm, cậu ta là ai?”

Trang Liễm trực tiếp phớt lờ anh ta, đi thẳng về phía Giang Dư.

Giang Dư một tay ôm chiếc mũ sắt, cuộn một ngón tay khác đặt bên miệng ngựa trắng, thoải mái để ngựa cưng tùy ý liếʍ láp. Trang Liễm vừa đến, cậu liền nghiêng mặt về phía hắn, nhe hàm răng trắng nhỏ xinh, vui vẻ nói, “Ngựa của tôi ngoan lắm, Trang Liễm, cậu đừng sợ, cứ sờ nó thử đi.”

Trang Liễm cụp mắt xuống, ánh mắt lưu luyến dán trên sườn mặt của cậu, một lúc lâu mới nhỏ giọng “Ừm” một tiếng.

“Mà cậu biết cưỡi ngựa sao?” Giang Dư hỏi hắn.

Trang Liễm dừng một chút, “Không biết.”

Giang Dư không mấy kinh ngạc gật đầu, chuyển tầm mắt ôn nhu nhìn ngựa trắng, “Vậy để tôi dạy cậu cưỡi, dễ lắm. Tiểu Bạch thích hợp cho người mới bắt đầu, sẽ không đá cậu đâu.”

Giang Dư đối xử với một con ngựa cũng có thể ôn nhu đến nhường này hay sao?

...Đúng là giàu tình cảm.

Tâm tình Trang Liễm ngày càng tệ, ánh mắt đen thuần âm u nhìn chằm chằm Giang Dư, bất giác cong môi, ý cười trên khuôn mặt lạnh băng thoáng qua. Mãi đến tận khi Giang Dư không nghe Trang Liễm đáp lại, cậu quay lại nhìn hắn, lúc này mới chịu mở giọng khàn khàn nói: “…Được.”

“Vậy đi thôi.” Giang Dư chào Đới Tử Minh và Tần Thịnh xong, nhờ huấn luyện viên đua ngựa dắt giúp mình một con ngựa đỏ đã được thuần hóa ra, kéo Trang Liễm bước qua hàng rào chắn.

Đới Tử Minh ngẩn người hai giây, khó thở nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi.

Trang Linh sắc mặt khó coi bước tới, trực tiếp hỏi thẳng Tần Thịnh, “Tần thiếu, người vừa nãy là ai thế?”

Tần Thịnh quay đầu, híp mắt nhìn chằm chằm Trang Linh, Trang Linh bị Tần Thịnh nhìn đến độ mặt chuyển trắng bệch, thân đẫm mồ hôi mới chậm rãi đeo mũ và găng tay lên, huấn luyện viên đua ngựa dắt một con ngựa đến, anh ta chỉnh tề lưu loát lên ngựa, ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, liếc mắt dần buông lỏng, lộ vẻ sắc bén, lạnh lùng cảnh cáo, “Cậu và Trang Liễm ra sao tôi không quan tâm. Nhưng người kia, lẫn tên ngốc này ——”

Đới Tử Minh ngơ ngác nhìn anh ta, lại thấy anh Tần chỉ vào roi đánh ngựa của mình: “??”

Tần Thịnh thản nhiên cướp roi, mắt dán chặt vào Trang Linh, ngữ khí không điểm chút độ ấm nào, “Không được nhúc nhích.”

Hắn nói tiếp, “Hiểu ý tôi chứ?”

Trang Linh căn bản không dám đối mặt với Tần Thịnh, mồ hôi lạnh liên tục trào ra, chỉ dám nhát cáy cam đoan, “Đã rõ, Tần thiếu.”

Tần Thịnh liếc anh ta một cái, khôi phục lại bộ dáng trầm mặc thường ngày, quay qua chào Đới Tử Minh một tiếng. Đới Tử Minh hôm nay ăn diện siêu cấp đẹp trai, thấy hắn đang có ý định rời đi, vội vàng nhảy lên ngựa bám theo song song, “Chờ tôi nữa, ông vừa nãy quá mức đẹp trai luôn —— nhưng mà anh Tần nè, sao lại gọi tôi là tên ngốc thế?”

Đới Tử Minh vờ khóc lóc rời đi.

Tần Thịnh ghét bỏ liếc hắn một cái, quất roi vào mông Tiểu Tấn Phong, Tiểu Tấn Phong hí vang một tiếng, cõng Đới Tử Minh trên lưng phi nước đại không khác gì một cơn lốc.

Trong không khí truyền đến giọng Đới Tử Minh điên cuồng rống giận: “ĐM!!! Tần Thịnh ông mẹ nó không phải người!!! Còn dám quất Tiểu Tấn Phong của tôi tàn nhẫn như vậy a a a ——!!”

Hai người nhanh chóng rời đi, bỏ mặc Trang Linh với vẻ mặt ghen ghét đứng tại chỗ. Hắn lẻ loi đứng đó, sau cùng mới giật dây cương từ tay huấn luyện viên.

Giang Dư tìm một mảnh đất trống, cậu để Trang Liễm tương tác với ngựa trắng một lúc, sau đó mới dạy hắn cách lên ngựa. Trước khi Trang Liễm lên ngựa, Giang Dư đột nhiên có chút lo lắng nhìn vào bóng lưng của hắn, do dự vài giây mới nói, “Trang Liễm, vết thương của cậu... có sao không? Hay là không học nữa?”

Trang Liễm dẫm bàn đạp dứt khoát nhảy lên lưng ngựa, trầm mặc chăm chú nhìn Giang Dư.

“…” Giang Dư liếʍ liếʍ môi, không nói nữa.

Ngựa trắng có chút xao động, được Giang Dư trấn an một lúc mới dần dà bình tĩnh.

Giang Dư thấy vậy liền ôm hôn ngựa trắng, xoa xoa người nó, “Ngoan quá.”

Ánh mắt lạnh băng của Trang Liễm trực tiếp rơi xuống khuôn mặt Giang Dư, hắn lạnh mặt nhìn cậu một lúc, đến tận khi Giang Dư ngẩng mặt lên mới quay sang hướng khác.

Giang Dư híp mắt đậm ý cười nhìn Trang Liễm, sau đó nhảy lên một con ngựa khác, nhận lấy dây cương từ huấn luyện viên, nâng giọng nói, “Trang Liễm, cậu thử trước vài bước đi. Đừng sợ, Tiểu Bạch ngoan lắm.”

Trang Liễm nheo mắt nhìn ngựa trắng ở phía dưới.

Ngựa có màu trắng thuần, không hề điểm thêm chút tạp sắc nào, giống y hệt một tờ giấy trắng, chủ nhân của nó quá mức sạch sẽ và thuần khiết, trong mắt không chừa lại chốn dung thân cho những thứ bẩn thỉu khác.

Trang Liễm nhìn chằm chằm dây cương trong tay, trong lòng nổi lên ác ý.

Giang Dư cưỡi ngựa đi tới, nghi hoặc gọi hắn một tiếng, “Trang Liễm, cậu sao thế? Người có đau không?”

Trang Liễm nâng đôi mắt sâu thẳm lên, “Không sao.”

“…Vậy thì tốt.” Giang Dư nắm dây cương trên lưng ngựa trắng, xoa xoa đầu nó, “Cậu vừa học thôi nên đừng chạy nhanh quá, tôi dạy cậu đi vài bước là được. Chạy nhanh dễ ngã, nguy hiểm lắm.”

Trang Liễm nói, “Được.”

Giang Dư nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Cái đó ——”

Bất chợt bị Đới Tử Minh cưỡi ngựa ở phía trước cắt ngang, “Tiểu Ngư ơi! Tần Thịnh con mẹ nó điên rồi! Ổng dám quất Tiểu Tấn Phong của tôi! Ngựa trắng của cậu cũng cẩn thận đó!!!”

Giang Dư: “…”

Chạy bằng tốc độ này, Tiểu Tấn Phong chắc cũng sắp phát điên luôn rồi.

Giang Dư lập tức quên mất mình đang định nói gì, vội quay đầu lại, cảnh giác nhìn phía sau Đới Tử Minh, lo sợ Tần Thịnh lại đột nhiên nổi điên, lao tới quất cho Tiểu Bạch của mình một roi.

Trang Liễm trầm mặc không nói gì, nghiêng đầu liếc cậu một cái.

Âm thanh chói tai của roi ngựa xé toạc không khí.

Tần Thịnh không cưỡi ngựa đến, Giang Dư cũng buông lỏng cảnh giác, đang muốn tiếp tục nói chuyện với Trang Liễm, Trang Liễm lại đột nhiên xông ra khỏi tầm nhìn của cậu. Giang Dư sửng sốt một giây, sau đó hít một hơi: “Trang Liễm!”

Vốn dĩ huấn luyện viên đang dẫn Tiểu Bạch đi, Tiểu Bạch lại lao ra, kéo lê vị huấn luyện viên xa tận mấy mét, “Này!”

Con ngựa trắng bị quất một roi liền điên cuồng lao ra, Trang Liễm ngồi trên bị xóc đến ngã trái ngã phải, có mấy lần suýt đã ngã xuống. Giang Dư tận mắt nhìn màn này đến kinh hãi, đuổi theo lo lắng hét toáng lên, “Trang Liễm! Cậu ôm chặt cổ Tiểu Bạch đi, đừng buông ra!”

Ngựa trắng của Giang Dư trước nay vẫn luôn là con ngựa ngoan nhất trong đàn, không có khả năng sẽ đột nhiên hóa điên.

Huấn luyện viên đua ngựa vẫn đang gắng sức xoa dịu nó.

Giang Dư không biết vì sao đột nhiên quay đầu lại, tận mắt nhìn thấy một nam nhân ăn mặc bình thường cưỡi ngựa xé gió bỏ đi.

“…”

Giang Dư nhíu mày.

Tiểu Bạch chỉ bị quất một roi, dưới sự trấn an của huấn luyện viên đã dần khôi phục lại.

Trang Liễm ngồi trên lưng ngựa, con ngươi u ám liếc phía sau Giang Dư, chờ khi Giang Dư quay đầu lại, hắn cố ý buông tay, lăn thẳng xuống ngựa trước mặt Giang Dư.