Chương 17: Nước nóng

“Tự nhiên cậu thét chói tai như thế làm gì.” Hai bạn học oán giận ngoáy ngoáy lỗ tai.

Không phải để các người có thể chú ý tới tôi sao! Đàm Minh Minh oán niệm trong lòng nghĩ, nhưng cô vẫn cười meo meo như cũ, lặp lại vấn đề vừa rồi lần nữa.

“Tôi viết địa chỉ cho cậu, nhưng lần trước thời gian mở cửa cứu trợ đã qua, lần tới là vào cuối tuần sau, hơn nữa cậu nhớ phải báo danh trước.”

“Ừ ừ.” Đàm Minh Minh gật đầu như gà mổ thóc, hai bím tóc trong mũ len lúc ẩn lúc hiện: “Nhưng chỉ cần đăng ký là có thể nhận nuôi sao?”

“Khả năng cao là có thể nhận được, dù sao bây giờ động vật nhỏ cần cứu trợ còn rất nhiều.”

Nhưng nghe bạn học nói như vậy, vẻ mặt Đàm Minh Minh lại suy sụp.

Khả năng cao...

Đó đối với cô mà nói có thể chính là xác suất một phần ngàn vạn, khả năng lớn nhất là, cô nộp đơn báo danh, nhưng nhân viên xét duyệt có thể không nhìn thấy, hoặc là thấy cũng tiện tay đặt sang một bên hơn nữa còn bỏ quên.

Cho nên, trước khi báo danh, Đàm Minh Minh nhất định phải nghĩ biện pháp, để cho “Kế hoạch tiếp cận Hàng Kỳ” của mình tiến thêm một bước.

Cô vừa suy nghĩ, vừa thấy Hàng Kỳ đi vào.

Sau khi giáo viên toán phê sửa bài thi của mọi người xong thì đặt ở trên bục giảng tự lấy, lúc Hàng Kỳ đi ngang qua bục giảng, tiện tay lấy được bài thi của mình, cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, thản nhiên trở lại chỗ ngồi.

Đàm Minh Minh len lén nhìn, vô cùng hâm mộ.

Đương nhiên anh không cần nhìn, bởi vì lần nào anh cũng đạt điểm tối đa. Đây chính là sự tự tin của học sinh giỏi.

Chẳng qua, kế tiếp… Tầm mắt Đàm Minh Minh lặng lẽ đi theo Hàng Kỳ đến vị trí của anh, trong ánh mắt mang theo vài phần trông mong, sau đó mong chờ nhìn anh ngồi xuống, tầm mắt lại rơi xuống ly nước trên bàn anh.

Phía trên nắp của ly nước ngưng kết một tầng hơi nước rất nhỏ, không chú ý sẽ không phát hiện ra, đương nhiên bên trong chứa nước nóng.

Uống đi, uống đi.

Đêm nay tôi có thể mua được bánh rán trái cây vô địch của ông chủ Vương không là nhờ cả vào cậu đấy.

Không biết có phải do ánh mắt cô quá mức nhiệt tình và trực tiếp hay không, sau khi thiếu niên ngồi xuống, bất ngờ ngẩng đầu, Đàm Minh Minh giật nảy mình, vội vàng ôm trà sữa quay đầu lại.

Hàng Kỳ nhìn nữ sinh ngồi ở hàng thứ ba hoảng sợ quay đầu lại đội mũ len màu vàng sáng, thấy động tác của cô quá hoảng hốt làm trà sữa thiếu chút nữa hắt lên áo lông, nhíu nhíu mày.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, dù sao trong lúc thầy giáo đi vào, tất cả người trong lớp cơ hồ đều vội vàng ngừng nói đùa ầm ĩ.

Anh mở sách ra, theo thói quen cầm lấy ly nước, nuốt hai viên thuốc cảm, sau đó uống một ngụm nước.

Nhưng...

“......”

Anh nhất thời giật mình, không thể tin được mà nhìn chằm chằm ly nước của mình, anh cũng không chen vào trong đội ngũ lấy nước kia, cho nên trong ly nước luôn chứa nước lạnh.

Nhưng sao?

Nước nóng thấm qua đôi môi khô ráp tróc da cùng yết hầu khô khan, nóng bỏng chảy trong lòng, khiến trong lòng anh đột nhiên run lên.

Trái tim vừa rồi bởi vì thuốc cảm cúm, đùi gà mà bình tĩnh lại, đột nhiên lại đập mạnh một cái.