Chương 32: Hào quang không thay đổi

Buổi chiều, giáo viên ngữ văn dạy xong tiết thứ nhất thì đi ra ngoài, hai tiết kế tiếp đều là giáo viên toán giao bài kiểm tra.

Đàm Minh Minh quay đầu nhìn về phía sau phòng học, vị trí của Hàng Kỳ vẫn còn trống, anh và Chu Nham còn chưa trở về, không biết là đang ở văn phòng viết kiểm điểm, hay là bị phê bình, mong là không bị xử phạt, nếu không sẽ rất thảm.

Bỗng nhiên cô nghĩ đến những huy chương kia, chúng rất quan trọng với Hàng Kỳ, nếu không vì sao anh lại tức giận như vậy.

Cô nhịn không được mà đứng lên, đi tới thùng rác phía sau phòng học cúi đầu nhìn.

Không có.

Cô lại nhìn vào thùng rác lớn ngoài hành lang.

Cũng không có.

Cũng đúng, Chu Nham sẽ không ném vào hai nơi này.

Khả năng lớn nhất là cậu ta đã tiện tay ném xuống bãi cỏ dưới lầu dạy học.

Còn 10 phút nữa là đến giờ kiểm tra Toán.

Đàm Minh Minh liếc nhìn bầu trời đang mưa nhỏ tí tách ở bên ngoài, không chút do dự, cô trùm mũ bảo vệ màu vàng sáng bên trong áo lông lên đầu, rồi lao xuống tòa nhà dạy học.

Tất nhiên là cô muốn hoàn thành kế hoạch, giúp cả nhà mình không còn là người qua đường mờ nhạt nữa, nhưng lúc này, cô càng muốn giúp Hàng Kỳ tìm lại huy chương hơn.

Bây giờ là mùa đông nên cỏ không thể phát triển, cho nên phía dưới tòa nhà dạy học xanh um um tùm một mảnh, tất cả đều là cỏ giả, ở phía dưới còn có một tầng đất, thuận tiện cho cỏ thật mọc ra vào mùa xuân. Những bùn đất này được cọ rửa ở dưới cơn mưa to liên tiếp mấy ngày, đã mềm hơn, giẫm một cái là chân sẽ dính toàn bùn đất.

Đàm Minh Minh dùng một tay che mắt, vô cùng thảm nhìn về phía đế giày nhanh chóng trở nên bẩn thỉu của mình, cảm thấy tối nay trở về chắc chắn cô sẽ bị mẹ Đàm mắng cho xem.

Nhưng cô không để ý nhiều như vậy, cô khom lưng, cẩn thận đẩy cỏ ra, tìm kiếm từng chỗ.

Mưa thấm ướt áo khoác lông.

Gió lạnh thổi đến khiến cho Đàm Minh Minh run rẩy, ngón tay càng lúc càng lạnh lẽo.

Nước mưa đọng lại trên cỏ cũng làm bẩn tay cô, cô đành phải đứng lên lau tay, rồi lại cúi người xuống tìm.

……

Tâm trạng của Đàm Minh Minh vô cùng lo lắng, bởi vì, lần thi toán này cô nhất định phải thi được điểm tốt, cô ngẩng đầu nhìn về phòng học ở lầu ba, mơ hồ thấy giáo viên toán đang ôm bài thi đi vào, cô nhất thời càng trở nên khẩn trương, tìm gấp đến độ đập thình thịch.

Nhưng nhất định phải tìm được mới được.

Không biết có phải là do may mắn hay không, Đàm Minh Minh đang muốn dời xuống một chỗ khác thì trên chân bỗng nhiên giẫm phải mấy khối cứng rắn gì đó.

Là mấy tấm huy chương mạ vàng, trong bụi cỏ lầy lội, phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt, bị nước mưa cọ rửa, nằm ở nơi đó. Giống như chủ nhân của chúng, nằm ở nơi rãnh bẩn thỉu nhất, từng bị giẫm, từng bị đạp nhưng hào quang vẫn không thay đổi.

……

Trong lòng Đàm Minh Minh vui vẻ, vội vàng nhặt lên, cô cũng không để ý nhiều, dùng tay áo lau qua chúng rồi bỏ vào trong túi.

Cô vẫn rất may mắn đó nha.

Cách thời gian thi còn có một phút, Đàm Minh Minh không dám chậm trễ nhiều, vội vàng xoay người vọt tới tòa nhà dạy học.

Vì vậy, cô không chú ý tới, bên cạnh huy chương, thật ra còn có một tấm thẻ nho nhỏ.

Chữ viết tay bằng bút máy màu xanh trên đó đã bị nước mưa rửa sạch nên không còn rõ ràng.

Tấm thẻ cũng bị thấm ướt, biến thành một mảnh giấy mềm nhũn, chậm rãi dung nhập vào trong bùn đất.