Chương 37: Phải tìm người kia cho bằng được

Những cảm xúc phức tạp trào dâng trong l*иg ngực Hàng Kỳ... Anh vẫn không thể chắc đó là một trò đùa hay ai đó thực sự quan tâm đến mình. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, anh đã muốn giành lấy chút lòng tốt này như giành lấy một cọng rơm cứu mạng.

Nhưng nhỡ lòng tốt bé nhỏ này biến mất vào ngày mai thì sao?

Hàng Kỳ lo lắng thiệt hơn, trằn trọc không dứt.

Lỡ như người đó bỗng thấy buồn chán, cảm thấy anh thật tẻ nhạt, rồi đột nhiên thu hồi tất cả những điều đã làm cho mình thì sao. Hoặc, bản thân cảm thấy anh không xứng đáng nên không bao giờ đối xử như vậy nữa.

Nghĩ đến đây, trái tim anh nhói lên một cái, ánh mắt khó khăn lắm mới sáng lên một chút giờ lại tối sầm. Đột nhiên anh rất sợ bị người kia phát hiện ra rằng anh vẫn còn bị khiếm thính nhẹ ở tai phải, thậm chí còn sợ hãi hơn trước kia.

Nỗi lo lắng trước đây của anh chỉ đơn giản là không muốn bị nhìn với ánh mắt khác thường trong ngôi trường này, rước ấy rắc rối, hoặc lãng phí thời gian đi đánh nhau. Nhưng bây giờ anh sợ, là bởi vì sợ bị người chưa từng lộ mặt kia ghét bỏ.

Hàng Kỳ nhắm mắt lại, ngả lưng xuống giường, thò tay xuống dưới gối để chạm vào thứ luôn được các bạn cùng lớp gọi là máy trợ thính...

Anh phải cẩn thận che giấu, và tìm thấy người kia cho bằng được.

Cuối cùng sáng thứ Sáu cũng đến, với một khoảng xám nhạt trên bầu trời.

Hàng Kỳ dậy rất sớm, trước khi ra ngoài, bên ngoài bộ đồng phục học sinh mỏng manh của anh đặc biệt khoác thêm một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, thiếu niên cao gầy thoạt nhìn thon dài lại nghiêm nghị.

Anh đạp xe băng qua đường nhanh như bay, chiếc khóa kéo bộ đồng phục học sinh chưa kịp kéo lên bị gió thổi kêu lạch cạch, trên đường không có xe cộ, chuyến xe buýt sớm nhất cũng chưa bắt đầu chạy.

Hàng Kỳ đến trường từ sớm, vội dừng xe đạp, sau đó trực tiếp chạy về phía phòng học, khóa cửa phòng học luôn do ủy viên học tập quản lý, lúc này phòng học còn chưa mở. Kể cả có mở được cửa ra, chưa chắc Hàng Kỳ có thể xem lần lượt tất cả bài tập của hơn 60 học sinh, rồi so sánh nét chữ trên đó.

Anh liếc nhìn cửa văn phòng bị khóa, nghĩ rằng mình có thể đến gặp giáo viên ngữ văn để lấy bài kiểm tra.

Mỗi lần kiểm tra ngữ văn, các học sinh đều kêu than ngập trời, lầm nào cũng phải viết quá nhiều từ, mỗi lần kiểm tra xong bàn tay tê mỏi như không còn là của mình nữa. Mặc dù từ "Hàng Kỳ" hơi lạ, có thể không xuất hiện trong những bài thi này, nhưng những từ "của", "ô", "huy chương" nhất định phải xuất hiện trong đề thi ngữ văn, chắc chắn anh có thể so sánh rồi tìm ra người viết.

Bây giờ anh chỉ chờ văn phòng mở cửa, chờ giáo viên ngữ văn đến.

Hàng Kỳ đã hạ quyết tâm, nhưng cổ họng anh vẫn hơi hơi khô khốc một chút, lúc xuống lầu đi căn tin yết hầu không tự chủ được mà trượt lên trượt xuống liên tục.

Cảm giác mới mẻ xen lẫn rụt rè.

Anh muốn biết người đó là ai, nhưng cũng hơi sợ khi biết được người ấy. Anh chỉ sợ khi đối phương biết thân phận của mình rồi sẽ không đối xử tốt với mình nữa.