Chương 54

Trình Nghiên- Vậy tay anh sao lại giấu ở sau lưng vậy?

Cô kéo tay của hắn lại. Cúi đầu nhìn thì thấy vết thương chính là ở sau cánh tay. Dao cắt một đường rất dài, rất sâu. Ngay cả máu cũng chảy ra, máu tươi đầm đìa.

Lương Sâm thấy cô không nói lời nào, bèn nói:

- Không nghiêm trọng.

Anh chờ em- Cô đang muốn xuống giường.

Lương Sâm gọi lại cô- Tôi nơi này có thuốc. Tháng trước tôi bị thương, còn có rất nhiều thuốc chưa dùng hết.

Trình Nghiên đành ngồi lại– Em giúp anh xử lí miệng vết thương. Đừng có cự tuyệt, em sẽ cảm thấy rất áy náy.

Cô đặt thuốc và tăm bông xuống giường. Trình Nghiên cầm khăn sát khuẩn cho hắn, động tác vô cùng dịu dàng, còn thỉnh thoảng hỏi một câu Không làm anh đau chứ?

Lương Sâm chỉ lắc đầu. Cô nhẹ nhàng thổi thổi miệng vết thương cho hắn, hơi thở mềm nhẹ kèm theo chút thương tiếc khiến cho cánh tay hắn tê dại, không phải vì thuốc mà là vì cô. Lông mi của cô rất dài, buông xuống, tạo bóng ma trên đôi má trắng nõn trông thật xinh đẹp.

Sau khi sát khuẩn cùng thuốc. Trình Nghiên bắt đầu quấn gạc.

-Anh vì sao lại đối tốt với em như vậy? – Cô hỏi.

Vì sao.

Là một câu hỏi thực nhạy cảm.

Cô thuê tôi làm vệ sĩ. – Lương Sâm nói-Cho nên tôi phải có trách nhiệm đến cùng.

Cuốn băng gạc một vòng lại một vòng. Trình Nghiên nhìn hắn nói:

- Nói như vậy cũng quá lạnh nhạt.

Trình Nghiên dừng lại, cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt trong sáng đen láy:

- Nếu không phải vì nhiệm vụ. Anh sẽ bỏ mặc em ư?

Lương Sâm nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, giọng nói thấp thấp Không đâu.

Trình Nghiên cười, lấy kéo cắt phần băng gạc còn dư thừa.

Em cảm thấy vẫn nên là như này. - Cô nửa quỳ gối, đôi tay chậm rãi câu lấy cổ hắn, hắn nhìn chằm chằm cô, cô ngẩng đầu hôn hắn.

Cô cũng giống như không biết hôn môi, ngây ngô đến làm người rung động, giống như một đóa hoa mới hé nụ, khiến người muốn chậm rãi tận hưởng khoảnh khắc nó nở rộ. Thật mĩ lê.

Đêm quá tối, quá yên lặng, không khí cũng thật dễ chịu. Thiếu nữ trước mặt lại đẹp đến kinh người.

Giống như hết thảy mọi thứ đều gãi đúng chỗ ngứa Khoảnh khắc cô hôn lên môi hắn, Lương Sâm liền cảm thấy mình xong đời rồi, những xiềng xích trong đầu bỗng nhiên đứt đoạn, hình như mãnh thú đang ngủ say dưới lòng chính thức thức tỉnh.

Hắn không có biện pháp tự hỏi mình, không thể suy nghĩ nên làm như thế nào. Bởi vì hắn đã thuận theo ham muốn của mình, ôm lấy cô, gia tăng nụ hôn này.

Hắn, muốn dạy cô thế nào mới là cách một người đàn ông hôn một người phụ nữ.

Hắn tháo búi tóc cô ra, mái tóc đen nhánh mềm mại tung xõa xuống chăn, đôi môi oánh nhuận hồng hào, như một đĩa thạch hoa quả đợi người nhấm nháp, khuôn mặt thanh nhã tú lệ nhiễm vài phần hương sắc, đôi mắt trong sáng thanh triệt như làn nước mùa thu, dịu dàng mà quyến rũ.

***

Đúng thời điểm hắn muốn bế cô lên, thì cánh tay bỗng truyền đến một trận đau nhức, cơn đau đã khiến hắn thanh tỉnh, nhìn cô gái trong lòng ngực. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là may mắn, còn chưa phạm phải sai lầm.

Buông cô ra, hắn mặc lại chiếc áo vừa mới cởi ra một nữa.

- Thực xin lỗi– Tiếng nói hắn khàn khàn.

Ánh mắt dừng ở trên người cô, ở chỗ cổ còn lưu giữ dấu hôn của hắn. Tâm tình giờ đây có chút loạn.

Hắn không thích bất luận việc gì thoát khỏi tầm khống chế, kể cả người.

Trình Nghiên nhìn hắn, đáy mắt dần trở nên an tĩnh:

- Ở thời điểm này mà anh còn nói xin lỗi, là đang nhục nhã em, giống như em rất kém cỏi vậy.

Hắn im lặng. Sự thật lại gần như trái ngược, chỉ một chút nữa thôi là hắn thực sự luân hãm, cô hết thảy đều tốt đẹp đến mức khiến cho hắn không thể kiềm lòng.

Lương Sâm cảm thấy chính mình hình như là đang bắt nạt cô gái nhỏ, cho nên hạ nhẹ giọng nói:

- Nguyên nhân là ở tôi, tôi không thể ở loại trạng thái này mà phát triển một đoạn tình yêu.

- Loại trạng thái này? – Trình Nghiên.

- Tôi mất trí nhớ, tôi không biết quá khứ của chính mình. Có lẽ lúc trước tôi đã có một người bạn gái mà tôi yêu thương,

Dừng một chút, hắn nhìn cô, do dự mới nói:

- Thậm chí kết hôn.