Chương 55

Trình Nghiên từng chữ một mà nói:

- Anh nói như vậy có phải bảo em là người thứ ba?

Cô sửa sửa quần áo, cúi đầu xỏ giày muốn đi.

Thấy cô tức giận, Lương Sâm giữ cô lại:

- Tôi không có ý như vậy, tôi chỉ là không muốn cứ như vậy mơ hồ không phụ trách, đối với tôi cô đều không tốt, cô hiểu sao?

Trình Nghiên nhìn hắn một cái:

- Không cần giải thích, tôi cũng sẽ không đợi đến ngày anh nhớ lại.

Lương Sâm chỉ đành nói một câu.

- Thực xin lỗi.

Hắn lo lắng hình như mình đã xúc phạm tới cô.

Trình Nghiên không nói chuyện, chỉ kéo cửa rồi rời đi.

Hắn có phải ngốc hay không? Còn tưởng tượng xa như vậy? Cô còn chưa trở thành mối tình đầu của hắn, nói gì đến chuyện hắn đã có đối tượng kết hôn?

Trình Nghiên tính toán.

Hắn thích cô, điều này có thể xác định, kế tiếp, hẳn là có thể chơi một màn lạc mềm buộc chặt rồi.

Sau khi từ phòng của Lương Sâm trở ra, Trình Nghiên mới đi được vài bước, vừa nhấc đầu liền dừng lại.

Lối đi nhỏ, ánh đèn mờ mờ, Từ Ngạn Bình và Khương Húc mỗi người một bên đứng dựa vào tường. Thấy cô lại đây thì cùng nhau quay đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Trình Nghiên bị bọn họ nhìn đến mức chột dạ trong lòng. Cô hoảng sợ lùi về phía sau khi thấy bọn họ có ý định tiến lại gần.

Một đường lui này của cô, có vẻ không được thuận tiện cho lắm, lưng cô chợt va phải một l*иg ngực rắn chắc. Thế nhưng đằng sau còn có người? Người nọ thuận thế cúi người ôm lấy vòng eo cô, vang lên tiếng cười trầm thấp:

- Công chúa nhỏ? Làm chuyện gì xấu xa sao?

Cô nghiêng đầu, dưới ánh đèn mờ ảo cô mơ hồ nhìn thấy được góc cạnh khuôn mặt của Cận Trì.

- Em..

Lời vừa mới nói ra thì thấy đằng sau cách Cận Trì không xa, Ngôn Mặc từ trong bóng tối đi ra, sắc mặc vẫn trắng bệch tựa như quỷ hút máu, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt nhìn cô cũng là lạnh nhạt, rồi lại ẩn có chút tức giận.

Lúc hắn đi đến bên cạnh cô cũng không dừng lại, bước chân hướng thẳng vào trong phòng:

- Đi vào rồi nói.

Nói.. Cái gì?

Trình Nghiên ngẩng đầu, vì sao mấy người này đều mang khuôn mặt kì quái nhìn cô vậy?

Khương Húc tỏ vẻ lo lắng.

Từ Ngạn Bình thì phản ứng rất kịch liệt, hốc mắt đỏ lên, tay nắm lấy trái tim như sắp lên cơn đột quỵ.

Đến nỗi Cận Trì.. Hắn nhìn cô, ý tứ sâu xa mà nhướng mày, còn huýt một tiếng sáo.

Trình Nghiên "..."

Trong phòng, bầu không khí có chút căng thẳng.

Khương Húc rót cho cô một cốc nước ấm rồi ngồi ở bên cạnh.

Trình Nghiên cầm cốc nước, mấy người xung quanh cũng không nói lời nào. Ngôn Mặc đang dựa vào tường hút thuốc, Cận Trì dù bận vẫn ung dung hít đất ở trên giường, cảm xúc Từ Ngạn Bình thì biến hóa liên tục, nôn nóng đi đi lại lại trong phòng.

Cô rũ xuống mi mắt, cái miệng nhỏ nhắn uống một ngụm nước nhỏ.

Cô nửa đêm từ trong phòng Lương Sâm bước ra là chuyện khiến người khác khϊếp sợ, chỉ là bọn hắn cũng không đến mức vì cái này mà chính thức tìm cô nói chuyện chứ?

Dù sao cũng không phải anh ruột.

Đang nghĩ ngợi linh tinh thì bỗng nhiên có người đập bàn, cô bất ngờ bị làm cho sặc nước, khụ khụ, ngẩng đầu lên thì thấy Từ Ngạn Bình đang chống tay lên bàn cúi người nhìn cô, tức giận đến mức đỏ cả hốc mắt, ngữ điệu oán giận lại thương tiếc:

- Nghiên Nghiên, sao em lại làm như vậy?

"..."

Giọng nói này to đến nỗi làm chấn động lỗ tai cô, Trình Nghiên vẫn là quyết định giải thích rõ ràng:

- Mọi người hiểu lầm rồi, em đi phòng Lương Sâm là vì..

Từ Ngạn Bình che lấy môi cô– Anh không nghe! Anh không nghe! Nhất định không nghe!

Thấy vậy Trình Nghiên bèn không nói, đôi mắt đen láy to tròn nhìn hắn.

Từ Ngạn Bình sợ cô tức giận nên ngượng ngùng thu tay lại, khí thế yếu đi vài phần, cau mày nhìn cô, lẩm bẩm lầm bầm mà nói:

- Lần này là em không đúng. Chúng ta là người cùng trên một thuyền, sao em có thể tự ý hành động vậy được. Em nghĩ rằng lấy lòng Lương Sâm thì có hiệu quả ư? Cho dù hắn có bỏ qua cho chúng ta thì nhà họ Lương cũng sẽ không! Em hiểu không?