Chương 56

Quả nhiên là bọn họ có quen biết với Lương Sâm. Khó trách khi ấy Ngôn Mặc nhìn thấy Ngôn Sâm biểu tình rất kì lạ.

Nhưng mà những lời này cô nghe vẫn chưa hiểu lắm.

Trình Nghiên suy nghĩ một lát rồi tỏ vẻ chân thành nói:

- Vậy lần sau em không làm như vậy nữa.

Trình Nghiên nói như vậy làm sắc mặt Từ Ngạn Bình cũng tốt lên đôi chút. Dường như không biết hắn nghĩ tới điều gì, khuôn mặt hắn bỗng nhiên hiện lên vẻ đau thương:

- Nghiên Nghiên, anh ta có phải hay không đối với em..

Hắn vừa hỏi, ánh mắt những người khác cũng lập tức nhìn qua, hiển nhiên là thực để ý tới điều này.

Trình Nghiên có chút xấu hổ, nhưng ngữ khí vẫn còn bình tĩnh:

- Không có, chắc là anh ấy không thích loại hình giống như em.

Từ Ngạn Bình nhẹ nhàng thở ra, tựa vào ghế nói– Vậy là may rồi– Hắn nhìn cô cười ha ha ý muốn giảm nhẹ bầu không khí căng thẳng đang bao trùm:

- Thật ra, em cũng không cần sợ đám người nhà họ Lương. Cứ giả vờ như không biết chuyện gì là được. Lương Sâm chắc chắn sẽ nghĩ rằng em vô tội, ngay cả anh cũng suýt nữa bị em lừa cơ mà.

Cô rốt cuộc nên biết điều gì?

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô mặt ngoài là đi du lịch nhưng thực chính là đến gặp người chị cùng cha khác mẹ. Ngoại trừ điều này, còn có thể có chuyện gì khác?

Trình Nghiên cảm thấy mình hẳn là vẫn chưa tiếp thu hoàn chỉnh kí ức. Có lẽ bọn họ hiểu lầm rằng mục đích cô đến nơi này cũng giống như bọn họ, cho nên mới nói như vậy.

Trình Nghiên mặt không đổi sắc mà "Ừ" một tiếng, tiếp chuyện:

- Vậy các anh định làm như thế nào?

Từ Ngạn Bình do dự nhìn Ngôn Mặc, không biết nên nói hay là không.

Nhưng Khương Húc lại mỉm cười, nói:

- Nghiên Nghiên, cụ thể chúng ta vẫn chưa thể nói cho em biết được. Đây đều là vì muốn tốt cho em.

Đáy mắt hắn có chút thâm trầm:

- Như vậy, nếu bọn anh có xảy ra chuyện gì thì em còn có thể đứng ngoài cuộc, coi như là chúng ta lừa em lại đây, em không biết gì hết.

Từ Ngạn Bình vội gật đầu đồng ý:

- Đúng vậy Nghiên Nghiên em đừng sợ. Qua đêm trăng tròn lần này, anh sẽ nói mọi chuyện cho em biết. Em cũng đừng gần gũi Lương Sâm quá, bọn anh muốn gϊếŧ hắn diệt khẩu.

Hắn ngữ điệu bình tĩnh giống như là đang nói tới chuyện gϊếŧ gà vậy.

Trình Nghiên im lặng một lát, trong lòng đã có ẩn ẩn suy đoán:

- Vậy.. Chuyện cụ bà Khâu chết là như thế nào?

Cận Trì ngồi dậy cười, thổi tắt ánh nến:

- Anh gϊếŧ.

Trình Nghiên trong lòng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn hắn. Hắn còn cười được? Khuôn mặt lớn lên dễ nhìn như vậy, thế nhưng khi cười lại khiến người ta sởn tóc gáy, lộ ra vẻ hung ác nham hiểm lại tàn nhẫn.

- Truyền nhân vu nữ đúng thật là càng ngày càng kém. – Hắn hừ lạnh.

- Chỉ biết cử một bà già đến hỗ trợ. Tưởng rằng cho chút thuốc mê chướng là chúng ta không nhìn thấy đường ư? Ngu xuẩn!

Những người khác đều bật cười. Ngay cả một người thoạt nhìn dịu dàng tao nhã như Khương Húc trước giờ ghét mấy chuyện chết chóc nay lại không đổi sắc ngồi nghe.

Giống như gϊếŧ người chỉ là một chuyện cỏn con vậy.

Người trong phòng này.. Đều là biếи ŧɦái ư?

Trình Nghiên mím môi, thử hỏi: - Vậy các anh tìm được chưa.

Từ Ngạn Bình đắc ý mà "Ha" một tiếng:

- Đương nhiên chỉ chờ bắt lấy vu nữ là có thể mở ra cửa mộ. – Trong mắt lộ ra một mạt cuồng nhiệt– Đến lúc đó chúng ta liền..

Lời còn chưa nói xong thì Ngôn Mặc không biết từ lúc nào đã đi tới, đè lại bả vai Từ Ngạn Bình. Từ Ngạn Bình tỏ vẻ không hài lòng khi bị ngắt hứng: – Làm cái gì vậy?

Ngôn Mặc không nhìn hắn chỉ nhìn Trình Nghiên, đôi mắt đen láy có chút gian xảo:

- Anh đưa em về phòng.

Trình Nghiên vội đứng lên – Không cần tôi có thể tự về được.

Ngôn Mặc không để ý tới, bước chân dài đã đi ra ngoài.

Trình Nghiên yên lặng trợn mắt trắng.

***

- Đưa đến nơi này là được.

Trình Nghiên khách sáo mà cảm ơn, duỗi tay cầm nắm cửa định bước vào phòng.

Trước mắt chợt nhiên rơi xuống một bóng ma, cánh tay của hắn đè ở trên cửa, ngón tay tái nhợt mà thon dài. Cô ngẩng đầu, kinh ngạc đối diện với đôi mắt Ngôn Mặc.