Chương 52.2

Chương 52:





Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme

Trước khi bắt đầu tham gia thi, giám khảo đều đưa cho bọn họ kí tên vào danh sách.

Hạ Tịch lặng lẽ liếc mắt một cái, tự nhiên trong một hàng chữ thẳng tắp xinh đẹp lòi ra một vài chữ như gà bới.

Tuy rằng vài ngày nay luyện chữ đã phát huy hiệu quả, nhưng chữ thì vẫn xấu muốn chết.

Haiz, kệ đi.

Hạ Tịch tự động sa ngã, truyền giấy cho bàn sau.

Tần Việt ngồi đằng sau nhìn cậu kí tên, thấy cái người đang dựa sát vào mình, mười phần nghiêm túc viết từng nét bút, không có kết cấu cụ thể, thậm chí còn không thèm nhất bút lên, xấu xấu.

Nhưng đáng yêu.

Hắn duỗi tay sờ soạng hai cái, Tần Việt ma xui quỷ khiến nhấc bút lên, ở chính giữa hai cái tên vẽ ra một hình trái tim nhỏ xíu.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua người kia, Hạ Tịch trùng hợp cũng quay người lại. Thời điểm tầm mắt hai người chạm nhau, Hạ Tịch nhìn hắn làm một cái khẩu hình miệng:

"Cố lên."

Tần Việt thiếu chút nữa ngồi không vững, nghiêng đầu xuống che đi một nửa gương mặt, người này đang yên đang lành đi tán tỉnh mình làm gì!!

Từ từ đã____

Theo lý thuyết, không phải mình còn đang giận cậu ta hay sao?

Như thế nào lại cảm thấy mặt hàng này đáng yêu?

Không khoa học!

Tần Việt cảm thấy bản thân hắn bị điên.

Hạ Tịch xoay người lại đi đến chỗ ngồi thì phát hiện trên đó có một tờ giấy nho nhỏ.

Là một mẫu A4 tùy tiện được xé xuống, không phải là một bức thư.

Hạ Tịch mở ra nhìn thoáng qua, trên đó là một hàng chữ hoàn toàn có thể so sánh với đống cứt gà bới của cậu:

[Trong lúc thi giúp nhau chút không?]

Hạ Tịch nhíu mày, "giúp" này có phải "giúp" cậu đang nghĩ đến không?

Đầu óc tên này có vấn đề à? Hỏi mình?

Cậu ta không muốn đạt điểm tiêu chuẩn hay gì?

Hoặc là có gì luẩn quẩn trong lòng?

Cậu nhìn nữ sinh đang ngồi phía trước, có thể do cô ta truyền xuống, nhưng Hạ Tịch cũng không biết người này.

Hạ Tịch cũng chẳng để ý lâu, nghĩ nghĩ chắc đây là trò đùa dai của ai đó.

Làm được một nửa, cậu thấy nữ sinh bàn trên nhúc nhích, sau đó một mẩu giấy lại được truyền xuống.

Hạ Tịch không biết trong hồ lô của cô ta có bán cái gì, bởi vậy nên cậu cũng chẳng rảnh đâu mà mở ra nhìn.

Nhưng nữ sinh kia có chút vội vàng, thường xuyên ném giấy xuống cho Hạ Tịch.

Hạ Tịch phiền đến phát rồ, dứt khoát ngồi lui về phía sau, đem bàn thi kéo xuống.

Nhưng kể cả có như thế, nữ sinh kia vẫn siêng năng mà ném giấy cho cậu, thậm chí có mẩu còn ném luôn lên đầu Hạ Tịch.

Hạ Tịch cũng chẳng phải thằng đầu gỗ mà không biết giận, hơn nữa giờ ngữ văn cậu lại chẳng biết làm, nên nhặt mẩu giấy mà nữ sinh vất xuống ném lại cho cô ta.

"Em đang làm cái gì?"

Giảm thị vừa đi một vòng, quay lại đã thấy Hạ Tịch truyền giấy cho nữ sinh kia.

Bằng nhiều năm kinh nghiệm của mình, bà cảm thấy ngoại trừ truyền đáp án, tuyệt đối sẽ không có khả năng khác.

Giám thị nhanh chóng bước qua, từ trên mặt đấy lấy lên một mẩu giấy.

Nữ sinh rất nhanh cắn lại một cái, chỉ thẳng vào Hạ Tịch: "Thưa cô, trong lúc thi Hạ Tịch cứ hỏi đáp án của em! Em không để ý đến cậu ta, cậu ta vẫn cứ ném!"

Hạ Tịch quả thực không thể tưởng tượng ra được trên thế giới loại người này vẫn chưa bị tuyệt chủng: "Ai muốn cùng cậu trao đổi, rõ ràng là cậu ném giấy cho tôi..."

"Nói gì mà nói!" Giám thị mở giấy ra, trên đó ghi rành mạch ABCD.

"Hạ Tịch? Em định giải thích như thế nào?" Bà đem giấy ném lên bàn Hạ Tịch: "Tôi nhìn thấy em ném giấy lên cho Phương Thư, chả nhẽ mắt tôi bị mù?"

Bà hiện tại rất tức giận, có thể vào được phòng thi kín đều là những thí sinh có thành tích tốt, không ngờ Hạ Tịch lại dám làm ra những chuyện gian lận như thế này?

"Thành tích em ổn như thế sao còn muốn gian lận?" Giám thị là chủ nhiệm lớp của Phương Thư, đương nhiên sẽ tin và đứng về phía cô ta, nhận định Hạ Tịch chính là một đứa gian lận lại còn nói dối.

"Em không có." Hạ Tịch cau mày: "Tờ giấy là bạn ấy đưa."

"Vậy em nói trên bàn là gì?"

Giám thị nhìn tờ giấy, rõ ràng là đã chuẩn bị từ lâu, tùy thời gian mà ném.

"Em không biết." Hạ Tịch nhìn Phương Thư: "Cô nên hỏi bạn ấy."

"Đều là bạn ấy truyền cho em."

Giám thị mở ra, vẫn là đáp án.

Phương Thư âm thầm thở ra một hơi, cô ta biết ngữ văn của Hạ Tịch không tốt, mà toán học mình lại không ổn, rõ ràng là muốn cùng cậu ta giúp đỡ nhau một chút, kết quả thằng này còn chẳng cảm ơn thì thôi!

"Em nghĩ tôi bị ngu sao?" Giám thị giận đến mức gào lên: "Phương Thư thi môn văn luôn đứng thứ nhất, em ấy cùng em có gì để hỏi?"

"Sao em biết được ạ?" Hạ Tịch không hiểu sao lại bị hắt nước bẩn, giọng điệu cũng không còn kiên nhẫn nữa.

"Em nhăn mặt với ai đó?" Âm thanh của Giám thị càng bén nhọn. "Đây là giọng để nói chuyện với giáo viên sao?"

Bà không thích học sinh này, rõ ràng có thể thi với số điểm rất cao nhưng lại muốn giả như một kẻ học dốt, tự cho bản thân ngầu, cho nên dù nhiều lần đứng hạng cao vẫn cho rằng cậu may mắn, không biết chừng còn gian lận.

Hiện tại lại thêm thái độ không coi ai ra gì này càng làm cho bà tức giận hơn nữa.

Phương Thư nghe Hạ Tịch nói như vậy lại càng hăng hái, đứng bên cạnh châm ngòi thổi gió:

"Bạn học Hạ Tịch, Cậu muốn được điểm cao không thể vì tôi không đáp ứng giúp cậu mà cậu oan uổng tôi! Hơn nữa giáo viên phát hiện là vì không muốn cậu lầm đường lạc lối, sao cậu có thể nói chuyện với cô như thế?"

"Cậu im đi!" Hạ Tịch hung hăng trừng mắt với cô ra: "Cậu làm gì, còn không biết xấu hổ mà nghĩ lại à?"

Hạ Tịch nhìn giám thị, nói nốt một lần: "Em không gian lận."

Cậu cúi đầu, làm bài thi.

Hành động "một điều nhịn chín điều lành" này chẳng biết chọc giám thị ở chỗ nào, bà trực tiếp cầm bài thi của Hạ Tịch, túm chặt: "Không thấy cô đang cùng em nói chuyện à?"

Ngòi bút của Hạ Tịch vừa vặn đang đặt bên trên, giám thị túm lấy trực tiếp đem đáp án xé đi một nửa, bài thi thành bài giấy vụn.

"Em lườm cái gì mà lườm!" Giám thị không quen gương mặt này của cậu: "Vốn dĩ gian lận sẽ bị hủy bỏ thành tích!"

"Em nói em không gian lận." Hạ Tịch đứng lên, giọng điệu lạnh như băng tuyết: "Cô nghe không hiểu tiếng người à?"

Các bạn học xung quanh một câu cũng không dám nói, trộm ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

"Em..." Giám thị còn muốn nói cái gì đó, nhưng Hạ Tịch lại trực tiếp cầm đồ trên bàn lên: "Phiền cô nhường đường."

Hiện tại cậu thực sự rất tức giận, vô duyên vô cớ phải chịu oan uổng thì thôi đi, giáo viên này còn lặp đi lặp lại nhiều lần vũ nhục người khác, không cho cậu mặt mũi, việc gì cậu phải ở đây tỏ vẻ tôn kính?

"Kỳ thi này, ông đây đếch cần." Cậu húc thẳng vào vai Giám thị, làm cho bà lảo đảo suýt ngã: "Còn nữa----"

Hạ Tịch xoay người lại, gằn từng chữ một, đóng băng nói: "Em khuyên ngài, đi khám lai mắt đi."

Cậu trực tiếp ra khỏi trường thi, một giây cũng chẳng muốn ngốc ở đây.

"Tần Việt cậu muốn đi đâu." Hạ Tinh Dã vẫn chưa thoát khỏi nỗi khϊếp sợ Hạ Tịch mang lại, đã nhìn thấy Tần Việt cũng cầm lấy cặp sách.

"Em không thi." Tần Việt ném bài thi vào tay Giám thị: "Cô à, ông trời cho con người một cái miệng, không phải dùng để nói nhăng nói cuội đâu."