Chương 2

Ngu Nhu xa xa thấy được Hạ Uyển Như mặc váy cưới cùng Ngu Trấn lễ phục tây trang, hai người ở trong đám khách khứa cầm ly rượu cười đến phi thường vui vẻ.

Ngu Nhu nhoẻn miệng cười, từ trên champagne tháp cầm một ly champagne chậm rãi đi hướng bọn họ.

Nguyên chủ hôm nay ra cửa có chút gấp, sáng sớm đã đi luật sư văn phòng, lại tới công ty, bận rộn một buổi sáng. Cô cũng không đặc biệt mà trang điểm, nhưng trang phục đơn giản ngược lại càng có thể phụ trợ dáng người mạn diệu mảnh khảnh của cô. Cô đem tóc dài quấn lên tới, chỉ chừa một chút tóc mái, che khuất cái trán trắng tinh xinh đẹp, sạch sẽ lại thoải mái thanh tân. Nguyên bản là có chút tiều tụy, nhưng sau khi Ngu Nhu tiến vào thân thể, gương mặt này liền trở nên quang thải chiếu nhân. Đặc biệt là cặp mắt rực rỡ sáng ngời kia, lóe ánh sáng tự tin kiêu ngạo, làm người vô pháp dời đi mắt.

Cô xuất hiện, thật mau làm các tân khách chú ý.

Hạ Uyển Như thấy Ngu Nhu đầu tiên, bà ta tươi cười cương một giây. Trong mắt hiện lên kinh ngạc, bất động thanh sắc mà lôi kéo góc áo Ngu Trấn, thấp giọng kêu ông ta.

Ngu Trấn nghi hoặc mà quay đầu lại xem bà ta, lại theo tầm mắt thấy được Ngu Nhu.

" Chồng, Tiểu Nhu tới."

Ngu Trấn ngẩn người, thần sắc có điểm xấu hổ cùng khẩn trương.

Trước đây Ngu Nhu vì ông ta muốn cùng mẹ cô ly hôn mà làm không ít chuyện ầm ĩ. Cho nên Ngu Trấn theo bản năng cảm thấy cô đi vào hội trường hôn lễ, khẳng định là tới gây sự.

" Em đừng sợ, sẽ không có việc gì." Ngu Trấn an ủi mà nắm lấy tay Hạ Uyển Như, vỗ vỗ bà ta bả vai.

Ngu Nhu thấy một màn này, thần sắc bất biến, nếu là nguyên chủ chỉ sợ sẽ tức giận tiến lên bọn họ tách ra.

Nguyên cốt truyện chính là như thế. Nguyên chủ không chỉ đại náo hôn lễ của ba cô ấy cùng Hạ Uyển Như, còn Hạ Ôn Lam bị thương.

Hạ Ôn Lam bị đưa đi bệnh viện, cô ta là nữ chủ biên nổi danh trong thành phố. Người theo đuổi cũng rất nhiều, trong đó có vài phú nhị đại, lúc ấy cũng ở đây, tuyên bố muốn báo cánh sát do nguyên chủ cố ý thương tổn.

Lúc ấy việc nguyên chủ đại náo hôn lễ đã bị quay video phát lên mạng, nguyên chủ tức giận phi thường khổ sở. Nếu lại bởi vì việc này mà vào Cục Cảnh Sát, nguyên chủ chỉ sợ sẽ tức điên. Cam Liệt vì nguyên chủ mà đi bệnh viện tìm Hạ Ôn Lam, cầu cô ta buông tha nguyên chủ. Hạ Ôn Lam đồng ý còn nói muốn Cam Liệt thiếu cô ta một ân tình.

Cam Liệt đồng ý, hơn nữa giống như vì thế với Hạ Ôn Lam ấn tượng có điều đổi mới.

Sau khi nguyên chủ biết được chẳng những không cảm kích Cam Liệt, ngược lại càng thêm tức giận. Hai người hiểu lầm càng ngày càng nặng.

Ngu Nhu nghĩ đến đây, sinh ra vài phần hài hước, cô đi đến trước mặt Ngu Trấn cùng Hạ Uyển Như. Ánh mắt lạnh nhạt chỉ dừng trên người một mình Ngu Trấn, căn bản không cho Hạ Uyển Như một ánh mắt, như là đem bà ta xem nhẹ.

"Ba, sao hôm nay kết hôn cũng không nói cho tôi? Nếu không phải Cam Liệt nói, tôi còn không biết đâu." Ngu Nhu cười hướng ông nâng chén, ý cười chưa đạt đáy mắt, trong mắt chỉ có châm chọc.

"Tiểu Nhu." Ngu Trấn xấu hổ lại nan kham mà nhìn Ngu Nhu, bị sự xa cách lạnh nhạt làm đau đớn. Cô đã từng là đứa con gái tâm can bảo bối của ông, hiện giờ lại thành như vậy, là ông sai, là ông làm cô mất đi gia đình hoàn chỉnh.

"Xem ra ba không chào đón tôi tới, cũng phải...... Tôi tới sẽ làm ông nhớ tới sự thật ông phản bội gia đình."

"Tiểu Nhu, là ba ba không tốt, con có thể tha thứ ba ba không?" Ngu Trấn chờ mong mà nhìn Ngu Nhu.

Ngu Nhu chớp chớp mắt, "Tha thứ? Ngu tổng không phải nói chân ái không có sai sao. Có gì để tha thứ, tôi hôm nay tới là chúc mừng ông tái hôn, trọng tổ tân gia."

"Tiểu Nhu con đừng nói như vậy, dù ta cùng mẹ con ly hôn, con vẫn là con gái bảo bối của ta."

Ngu Trấn nói xong câu đó, Hạ Uyển Như đôi mắt lóe lóe.

Ngu Nhu nhướng mày, "Nếu vậy, phần hiệp nghị này, ông ký đi."

Ngu Trấn: " Hiệp nghị?"

Ngu Nhu nhìn mắt trợ lý, nói: " Đưa đồ cho tôi ."

Trợ lý gật gật đầu, từ trong bao công văn lấy ra một bộ hồ sơ.

" Lúc ông cùng mẹ ly hôn đã gạt tôi đi làm, ông cùng mẹ cũng chỉ có một đứa con gái là tôi. Tài sản trong nhà tất cả đều là mẹ và ông cùng nhau dốc sức làm ra, có mẹ một nửa, cũng có ông một nửa. Nhưng ông hôn nội xuất quỹ lại cưới nhanh như vậy. Cho nên tài sản chung cũng không thể chia đều đi?" Ngu Nhu đem bộ hồ sơ đưa cho Ngu Trấn.

Ngu Trấn tiếp nhận lật ra xem, Hạ Uyển Như cũng đi theo xem.

Hai người sắc mặt trở nên thực vi diệu.

" Con đây là làm ba con mình không rời nhà?" Hạ Uyển Như trong giọng nói mang lên vài phần trách cứ.

Trong hiệp nghị đem thống kê toàn bộ tài sản Ngu gia, trừ bỏ một đống phòng ở cùng mấy chỗ cửa hàng không đáng giá. Còn lại tất cả đều vô điều kiện phân cho mẹ nguyên chủ, ngay cả cổ phần công ty cũng chỉ để cho Ngu Trấn 10%.

Hiệp nghị phân chia tài sản hà khắc như vậy, cũng khó trách Hạ Uyển Như cũng không thể bình tĩnh.

Ngu Nhu làm lơ lời bà ta nói, chỉ nhìn Ngu Trấn, nhàn nhạt mà nói: "Nếu hôn nội xuất quỹ lại ly hôn, mình không rời nhà có vấn đề gì? Hơn nữa, ông không chừa cho con gái bảo bối của ông chút đồ vật sao? Đều phải mang đi cho nữ nhân này cùng con của bà ta?"

Ngu Trấn bị Ngu Nhu nói trắng ra lại lạnh nhạt mặt già đỏ lên, "Tiểu Nhu, con......"

Ngu Nhu lấy ra một cây bút, đưa cho Ngu Trấn.

"Ba, tôi nhớ rõ ông lúc trước đã nói, vì cùng nữ nhân này ở bên nhau nguyện ý cái gì cũng không cần. Lời này hẳn là nên tính đi?" Ngu Nhu bộ dáng lãnh đạm, làm Ngu Trấn có loại cảm giác xa lạ.

"Tiểu Nhu, con nhất định phải cùng ta nói vậy sao? Dù ta cùng mẹ con ly hôn, ta vẫn là ba con." Ngu Trấn vô cùng đau đớn mà nhìn cô.

"Tiểu Nhu, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói, để nhiều người nhìn như vậy không tốt." Hạ Uyển Như ôn hòa mà cười nói.

Ngu Nhu rốt cuộc nhìn bà ta một cái, trong mắt không có căm hận gì, lạnh như băng, chỉ thêm vài phần trào phúng cùng khinh thường. Sau đó thật mau mà dời đi tầm mắt, giống như Hạ Uyển Như ở trong mắt cô dơ bẩn bất kham, dường như xem nhiều một cái liền làm bẩn mắt.

Hạ Uyển Như sắc mặt trướng đến đỏ bừng. Trước kia Ngu Nhu đối bà ta lời nói lạnh nhạt, phẫn nộ chỉ trích, bà ta cũng chưa nan kham như vậy, nhưng hiện tại bà ta chỉ là bị Ngu Nhu nhìn thoáng qua, liền có loại cảm giác không chỗ dung thân.

Nhưng bà ta vẫn miễn cưỡng cười vui mà duy trì thể diện, hôm nay là hôn lễ của bà ta, bà ta không thể thất thố.

Ngu Nhu: "Nhiều người nhìn như vậy, bà vẫn cùng ba tôi kết hôn. Tôi cũng cảm thấy thật không tốt, không bằng giải tán đi?"

Hạ Uyển Như bị cô nói càng mặt đỏ, bị thương mà cúi đầu. Ngu Trấn thấy bà ta như vậy có chút không đành lòng, nhưng nhìn thái độ của con gái với hắn, nếu hắn lại răn dạy cô, chỉ sợ sẽ làm quan hệ cha con càng kém. Ngu Trấn khó xử mà nói: "Tiểu Nhu, con đừng nói như vậy, ta đã cùng dì Hạ con kết hôn."

" Ông kết hôn cùng bà ta với tôi không có quan hệ." Ngu Nhu dừng một chút, nhàn nhạt mà nhìn về phía Hạ Uyển Như nói: "Bất quá, nếu các người kết hôn. Vậy...... tôi để ba tôi ký vào phần hiệp nghị, bà không có ý kiến đi?"

"Ta......" Hạ Uyển Như chần chờ một chút, không biết làm sao đáp lại. Giống như bà ta nói thế nào cũng đều không đúng, đều sẽ làm người nghiền ngẫm ý đồ của bà ta.

"Vẫn là nói, bà không muốn để hắn ký hiệp nghị này. Bà gả cho ba tôi là để làm phú thái thái. Ông ta mình không rời nhà, nguyện vọng của bà liền thất bại?" Ngu Nhu cười đến thực ưu nhã, khóe mắt hơi hơi giơ lên, một chút cũng không có tức giận.

Các tân khách xung quanh cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi. Lần hôn lễ này, bọn họ đều là nể mặt mũi Ngu Trấn mới đến. Dù sao cũng là tiểu tam thượng vị, rất nhiều phú thái thái cảm thấy tham gia này hôn lễ làm mất thân phận. Nhiều người không thèm tới, phần lớn là nam sĩ. Số ít nữ sĩ tham gia hôn lễ cũng là ôm ý tưởng xem náo nhiệt mà đến nhìn xem Hạ Uyển Như rốt cuộc có cái gì đặc biệt. Có thể làm nam nhân Ngu Trấn có tiếng thương vợ này xuất quỹ ly hôn.

Mọi người nghị luận tiếng không nhỏ, Ngu Trấn cùng Hạ Uyển Như có thể mơ hồ nghe thấy một ít.

"Cũng đúng, xuất quỹ lại cùng tiểu tam kết hôn một cáo một cái xuẩn. Mình không rời nhà không tính là gì, hơn nữa loại người này, nói không chừng nháo lớn còn sẽ lên tin tức."

"Đúng vậy, Ngu thái thái, nga không, hiện tại hẳn là gọi Diệp nữ sĩ. Diệp nữ sĩ sinh ra con gái giỏi a, người lớn lên xinh đẹp không nói. Khí chất cùng cách ăn nói này, không phải người thường so được. Cùng đồn đãi trước đây hoàn toàn không giống nhau."

"Đồn đãi sao có thể tin, lời đồn còn đem vị Ngu thái thái này cùng con gái bà ra khen tận trời. Nhưng vừa rồi tôi nhưng thấy ai so cùng Ngu Nhu thật sự là kém xa."

" Tôi nói này, vị Ngu thái thái này khẳng định sẽ không cho Ngu tổng ký hiệp nghị. Ký rồi bà ta chẳng phải cái gì cũng vớt không được."

......

Hạ Uyển Như rất muốn nói cho mọi người biết, bà ta cùng Ngu Trấn là thiệt tình yêu nhau. Bà ta căn bản không phải ham tiền tài. Chính là bà ta biết dù giải thích cũng không ý nghĩa gì, không tin vẫn là không tin. Nhưng chỉ cần Ngu Trấn biết bà ta không nghĩ như vậy là được. Ngu Trấn vẫn luôn nói với bà ta hy vọng con gái tha thứ. Bà ta cũng nên để Ngu Nhu tin tưởng.

"Ta không có, Tiểu Nhu, con hiểu lầm dì rồi." Hạ Uyển Như muốn kéo tay cô cùng cô giải thích.

Ngu Nhu lui một bước, tránh đi, " Ngại quá, tôi có thói ở sạch."

Hạ Uyển Như sắc mặt trắng bệch, cứng đờ rụt tay trở về.

"Tiểu Nhu, dì Hạ là trưởng bối, con......"

Ngu Nhu đánh gãy lời Ngu Trấn :. " Được, trưởng bối thì phải có bộ dáng của trưởng bối. Tôi không muốn nói nhiều nữa. Tôi chỉ hỏi ông một câu, phân hiệp nghị này, ông ký hay không ký?"

Ngu Trấn trầm mặc vài giây, "Ta ký, coi như ta bồi thường cho con cùng mẹ con."

Ngu Nhu nhướng nhướng mày nhỏ đến khó phát hiện. Thầm nghĩ, đối phó tra nam cùng bạch liên hoa, đại cãi đại nháo là vô dụng. Nguyên chủ dùng sai phương thức, đem cuộc sống của mình làm hỏng bét. Nếu cô đã tới, vậy giúp cô ấy hảo hảo lý một trận.

Thời điểm bọn họ nói chuyện, Hạ Ôn Lam cách đó không xa nhìn thấy Ngu Nhu. Cũng giống những người khác, theo bản năng cho rằng Ngu Nhu là tới đại náo hôn lễ. Cô ta nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Cam Liệt, sau đó vội vàng đi tới.

Hạ Ôn Lam đem Hạ Uyển Như che sau lưng, một bộ dáng khẩn trương sợ Ngu Nhu động thủ với Hạ Uyển Như.

" Cô tới làm cái gì?" Hạ Ôn Lam nhìn Ngu Nhu ánh mắt tràn ngập phòng bị.

Ngu Nhu nhàn nhạt nhìn Hạ Ôn Lam, có vài phần đánh giá. Cô đối với vị nữ chủ trong sách này rất hứng thú. Nhưng sau khi nhìn thấy, không khỏi cảm thấy nhạt nhẽo.

Hạ Ôn Lam cũng là mỹ nhân, sinh mắt ngọc mày ngài, tú khí hào phóng, ngũ quan xác thật là đẹp. Nhưng cùng so với Ngu Nhu, liền có chút tầm thường. Ít nhất Ngu Nhu thấy cô ta rồi, một chút cũng không xem cô ta như uy hϊếp. Nói cô quá kiêu ngạo khinh địch cũng được, Ngu Nhu vốn chính là người tự cho mình là cao.

" Tôi tới làm cái gì, cũng không cần báo cáo với cô đi?" Ngu Nhu sóng mắt lưu chuyển, khẽ mỉm cười. Cả người tản ra một loại ánh sáng tự tin. Trước mặt đối thủ, cô vĩnh viễn thể hiện mặt tốt nhất của mình.

Hạ Ôn Lam cau mày, thấy ánh mắt của cô có chút nghi hoặc.

Hôm nay Ngu Nhu làm cô ta thấy thật xa lạ, tuy rằng chưa thấy qua vài lần. Nhưng trong mắt cô ta, Ngu Nhu cũng chỉ là bệnh công chúa chỉ biết phát giận, phát cáu, hiện tại lại rất khác.

Ngu Nhu nhìn Ngu Trấn, "Ba, ký tên đi, ký xong tôi sẽ rời khỏi nơi này, không quấy rầy các người ."

Ngu Trấn mặt có nét hổ thẹn, thở dài, đang muốn ký tên, Hạ Ôn Lam tâm sinh cảnh giác, vội vàng ngăn cản Ngu Trấn, "Ngu thúc thúc, từ từ."

Cô ta một tay đem hiệp nghị đoạt lấy, xem xét vài lần, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Trấn cùng Hạ Uyển Như.

"Ngu thúc thúc, mẹ, sao hai người có thể đồng ý ký loại hiệp nghị này?"