Chương 28. Đói bụng

Lâm Hoành Viễn tay không nhịn được, làm bộ muốn đáp xuống mặt hắn.

Vẫn là Vương Chí Thành duy trì cục diện, thét to nói: “Được rồi!”

Ông là đến giải quyết vấn đề, không phải đến xem bọn họ lại phát sinh mâu thuẫn.

Vương Chí Thành banh một khuôn mặt, hỏi ngọn nguồn sự việc.

Hứa Mặc lời ít ý nhiều nói một lần, nhưng không đề cập đến việc Lâm Đại Trí hẹn hò với cô nương trong ruộng cao lương.

Vương Chí Thành công chính nghiêm minh nói: “Việc này thật sự là đồng chí Lâm Đại Trí sai trước, nhưng đồng chí Hứa Mặc cậu cũng có chỗ không đúng, hai người nói lời xin lỗi nhau, việc này liền bỏ qua.”

Trên đại đội vẫn còn rất nhiều chuyện chờ ông xử lý, giải quyết xong việc này ông đi bận việc.

Hứa Mặc lạnh mặt, không nói chuyện, ý tứ rõ ràng không muốn xin lỗi.

Lâm Đại Trí càng không muốn: “Đại đội trưởng, cậu ta đánh người nói xin lỗi là xong rồi? Không được, tôi không đồng ý!”

Vương Chí Thành hỏi: “Vậy anh muốn thế nào?”

Lâm Đại Trí há mồm liền tới: “Như loại tác phong kém, phần tử bất lương này thì không nên có cơ hội làm việc, đại đội trưởng ngài cần phải hủy bỏ công việc trồng cao lương của hắn, lấy cảnh báo giới!”

Lời này vốn phải là nói với cha hắn, nào nghĩ tới vừa khéo chạm mặt đại đội trưởng cũng đang ở đây, nói với đại đội trưởng cũng giống nhau.

Lâm Hoành Viễn hận không thể ngay tại chỗ dỡ cái đầu đồ hỗn trướng này xuống, nhìn xem bên trong có phải mọc đầy cỏ hay không!

“Đại đội trưởng, anh đừng nghe đồ hỗn trướng này nói bừa.”

Lúc trước việc để Hứa Mặc trồng cao lương này vẫn là Lâm Hoành Viễn đề nghị, ông cũng là bị lão thái thái trong nhà bức không có cách khác.

Đành phải để Hứa Mặc chịu chút “Giáo huấn”, mẹ ông mới có thể ngừng nghỉ một chút.

Ruộng cao lương rất nhiều người đều không muốn làm, chỉ cần phân đến công việc này, luôn đi tìm Vương Chí Thành.

Thật vất vả có người kiên định nguyện ý làm việc, xem như giải quyết hoạ lớn trong lòng Vương Chí Thành.

Vương Chí Thành rất thích đứa nhỏ Hứa Mặc này, trừ tính tình đạm nhạt chút, là người có năng lực làm việc.

Huống chi cậu mới mười sáu tuổi, đã làm việc tốt hơn một số thanh niên.

Vương Chí Thành nghe Lâm Đại Trí nói những lời này xong, chau mày: “Đồng chí Lâm Đại Trí, bản thân anh có vấn đề rất lớn, lao động là vinh quang, mỗi người đều có cơ hội đạt được phần vinh quang này.”

Ông quay đầu lại nói với Lâm Hoành Viễn: “Đứa con trai này của chú cần giáo dục tốt.”

Lâm Hoành Viễn tán đồng nói: “Tôi trở về sẽ thuyết giáo tốt.”

Đại đội trưởng nói không nên động thủ động cước, phải làm tấm gương tốt.

Lâm Hoành Viễn quay đầu kéo cổ áo Lâm Đại Trí rời đi, “Đồ hỗn trướng, ít thêm phiền ở đây đi.”

Lâm Đại Trí trên người vốn dĩ đã đau, hắn vừa đi vừa kêu: “Đau đau đau, ba kéo con làm gì, con trai ba đều bị người ta đánh, ba cứ như vậy không giải quyết được gì!”

Lâm Hoành Viễn thiếu chút nữa bị tức chết: “Mày không đi trêu chọc người ta, nói những lời khó nghe kia, người ta làm sao sẽ đánh mày?”

Ông bởi vì nguyên nhân lão thái thái trong nhà kia, đã thực xin lỗi Hứa Mặc, ông cũng không mặt lớn như vậy còn muốn tìm người ta gây phiền toái.

Cha con Lâm gia đã đi rồi, Vương Chí Thành đương nhiên cũng không có đạo lý ở lâu.

Ông lại giáo dục Hứa Mặc thật tốt một phen, mới rời khỏi đồng cao lương.

Người tìm việc đi rồi, đồng cao lương khôi phục thanh tịnh.

Hứa Mặc rũ mắt, khuôn mặt góc cạnh kia một mảnh lãnh đạm.

Cậu đổ mồ hôi trên đất, không ai quấy rầy cũng không lười biếng, thuận lợi hoàn thành gieo giống hôm nay.

Một khắc dừng lại cái cuốc kia, bụng cậu đã kêu ọt ọt.

Nguyên nhân lao động số lượng lớn, dẫn đến cậu luôn đói bụng rất nhanh.

Hứa Mặc nhớ tới nướng nấm đã ăn, vị rất ngon, là thức ăn ngon nhất cậu từng ăn.

Đối với cậu mà nói, thức ăn chỉ là dùng để lấp đầy bụng.

Thẳng đến sau khi ăn qua nướng nấm, cậu phát hiện, đồ ăn cũng rất mỹ vị, rất mê người.

Trong lòng nhớ tới nướng nấm, Hứa Mặc đói đến càng lợi hại.