Chương 30.1: Trả đũa

Thôn Hạnh Hoa lúc này nơi náo nhiệt nhất không phải Hứa gia thì còn ai, trong ngoài sân hơn mười mấy người.

Kiều Tử Quân đảo một chân vào, làm Lâm Xuân Hoa rất không vui, tiểu tử này miệng lưỡi thực sự sắc bén.

Bà ta quay đầu phỉ nhổ nước miếng vào Kiều Tử Quân: “Nhãi ranh không cần mò mẫm lo chuyện bao đồng!”

Kiều Tử Quân nghiêng người né tránh.

Kiều Hề Chi lạc đàn cùng hai bạn nhỏ còn bị chặn ở ngoài cửa.

Kiều Tử An duỗi đầu, nương một chút khe hở loáng thoáng thấy nhị ca nhà mình đối mặt với một bà lão, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

“Tam tỷ,” củ cải nhỏ túm góc áo Tam tỷ, thay anh trai lo lắng: “Cái bà nội kia rất hung dữ, nhị ca sẽ không bị khi dễ chứ?”

Vương Đại Vĩ bên cạnh Ồ một tiếng, “Ca ca em chửi nhau với người khác rất lợi hại, anh ấy mới sẽ không chịu dễ đâu.”

Kiều Hề Chi tán thành gật đầu, “An An đừng lo lắng, nhị ca sẽ không chịu khi dễ.”

Kiều Tử Quân lực đấu miệng, trước đó không lâu cô mới được chứng kiến qua.

“Tôi thích mò mẫm lo chuyện bao đồng đấy.” Kiều Tử Quân nhướng mi, giọng điệu nhẹ tán.

Lâm Đại Trí còn đang buồn bực, Kiều Tử Quân này như thế nào cùng người Hứa gia nhấc lên quan hệ?

Buồn bực không chỉ có hắn, còn có quần chúng vây xem kịch vui.

Mà Hứa Mặc cũng rất ngoài ý muốn, cậu thấp giọng nói: “Kiều nhị ca, việc này không liên quan đến anh.”

Kiều Tử Quân hắc một tiếng, khẩu thị tâm phi: “Tôi chỉ là đơn thuần không quen nhìn Lâm Đại Trí dựa vào một nhà toàn phụ nữ trẻ em giương nanh múa vuốt, không có nửa phần ý muốn giúp cậu.”

Gải thích này thực không có sức thuyết phục, Hứa Mặc với Mạnh Thu Vân đều biết ý tốt của anh.

Lâm Đại Trí lại một lần nằm cũng trúng đạn: “……”

Lâm Xuân Hoa tạm thời không rảnh phản ứng tên tiểu tử thúi này, nâng nâng khuôn mặt vô cùng cay nghiệt kia lên: “Thức thời nhanh chạy đi, bằng không đợi lát nữa ta liền đi Kiều gia các người hỏi Kiều Thư Lâm một chút là như thế nào quản giáo cháu trai!”

Kiều Tử Quân giương da mắt, vẻ mặt không sao cả.

Anh cao 1 mét 8 cũng có thể tạo thành chút cảm giác áp bách.

Hứa Mặc tìm được một lúc rảnh, đi vào nhà cất chậu, Lâm Xuân Hoa cho rằng cậu muốn trốn vào trong nhà, nhanh chóng vọt qua.

“Tiểu tạp chủng, việc này còn chưa có xong đâu!”

Lâm Thu Vân chống quải trượng, che ở trước cửa nhà, lớn tiếng quát lớn: " Bà làm gì?”

Lâm Xuân Hoa ghét nhất chính là bà, trong lòng nảy sinh bất mãn đã lâu tìm được cơ hội phát tiết rồi.

Bà ta duỗi tay đẩy Mạnh Thu Vân một phen, trong miệng kêu: “Bà dưỡng thằng con hoang đánh cháu nội tôi, tôi muốn nó trả giá đại giới!”

Mạnh Thu Vân bị đẩy đột nhiên không kịp phòng ngừa, vốn là chân cẳng không tiện, sau cái đẩy của bà ta ngã xuống đất.

“Ai ——”

Hứa Mặc mới vừa cất xong chậu nhanh chóng ra tới, lạnh lẽo liếc nhìn Lâm Xuân Hoa một cái, sau đó cúi người xem tình hình Mạnh Thu Vân.

Kiều Tử Quân bên cạnh cũng nhanh bước qua đó, hung dữ nói với Lâm Xuân Hoa một câu: “Bà già kia!”

Lâm Đại Trí khập khiễng cũng không cam lòng yếu thế, kéo Lâm Xuân Hoa qua, “Có mẹ sinh không có mẹ đau, kẻ đáng thương.”

Có mẹ sinh không có mẹ đau, kẻ đáng thương - Kiều Tử Quân: “……” Tay ngứa muốn tước người làm sao đây?

Lâm Xuân Hoa hướng về phía vợ Lâm Hoành Viễn với cháu gái nhỏ nói: “Chúng ta bị khi dễ không nhìn thấy à? Đứng ở kia làm khúc gỗ hử?”

Vợ Lâm Hoành Viễn lúc này mới nhỏ giọng nói với cô cháu nhỏ chút gì đó.

Sau đó tiểu cô nương gào lên khóc: “Ô ô ô ô……”

Quần chúng ăn dưa: “……” Chúng ta đôi mắt là sáng như tuyết, trả đũa vẫn để ý đúng lý hợp tình.