Chương 30.2: Trả đũa

Có người lên tiếng: “Lâm Xuân Hoa việc này bà làm không phúc hậu, rõ ràng là bà động thủ đẩy người.”

“Đúng vậy, người khác còn không có khóc đâu, nhà bà khóc cái gì?”

Lâm Xuân Hoa giọng điệu đanh đá: “Đánh rắm! Rõ ràng là bọn họ khi dễ người khác.”

Tiếng khóc tiểu cô nương càng lớn hơn nữa.

Thanh âm ồn ào, tình cảnh hỗn loạn, Kiều Tử Quân cùng Lâm Đại Trí mắt thấy muốn đánh nhau rồi.

Lâm Xuân Hoa duỗi tay làm bộ muốn đi đẩy hắn.

Ngoài sân tiếng trẻ con hô to: “Đại đội trưởng đến rồi!”

Người vây kín ngoài sân sôi nổi quay đầu, duỗi cổ nhìn: Chỗ nào chỗ nào?

Kiều Hề Chi nhân cơ hội lẻn vào.

Hòn đá nhỏ trong tay cô bay ra ngoài, đánh trúng mu bàn tay Lâm Xuân Hoa.

“Ai u tay của ta!” Lâm Xuân Hoa đau đến rụt tay, bà ta quay đầu nhìn về hướng đá bay qua, liền thấy Kiều Hề Chi một tiểu cô nương vào sân.

Bà lập tức cho rằng là Kiều Hề Chi động tay, mắng: “Tiểu tiện nhân, mày dám đánh tao?”

Kiều Hề Chi khẽ nhíu mày, một hòn đá nhỏ khác trong tay lại bay ra ngoài, lần này đánh trúng huyệt vị dưới đầu gối Lâm Xuân Hoa.

Kiều Hề Chi dùng chính là kỹ xảo khéo léo, không cần phí sức lực lớn cũng có thể đạt đến hiệu quả mong muốn.

Lâm Xuân Hoa đau đến chửi mẹ nó, chịu đựng đau đớn nhanh chóng nhào qua phía Kiều Hề Chi.

Kiều Hề Chi nhanh chóng thối lui ra sau, động tác giả ngã trên mặt đất.

Lâm Xuân Hoa vươn bàn tay, muốn tát vào mặt cô.

Kiều Hề Chi giơ tay chắn một chút, nhân tiện nâng đầu gối đυ.ng vào chân vốn đau đến không được của Lâm Xuân Hoa.

“Bang ——”

Tiểu cô nương ngừng tiếng khóc, Kiều Tử Quân ngừng đối chọi gay gắt với Lâm Đại Trí, Mạnh Thu Vân động tác muốn từ trên mặt đất đứng dậy cũng ngừng.

Hứa Mặc đôi mắt đen kịt trầm xuống.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, quần chúng ăn dưa vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt chỉ là rời đi một lát, Lâm Xuân Hoa này lại đánh ngã một người khác?

Sức chiến đấu này khiến người ta run bần bật đó nha!

Vương Chí Thành cùng Lâm Hoành Viễn chính là lúc này đi đến.

Gương mặt đó của Lâm Hoành Viễn giống như cái vỉ pha màu đỏ tím, tím đen, đen xanh vậy.

Lão thái thái nhà ông đến Hứa gia khi dễ người coi như xong, còn khi dễ tiểu cô nương nhà người khác thành như vậy, làm phó đội trưởng ông mặt gác ở hướng nào đây?

Làm thế nào ông đạt được sự tán thành với ủng hộ của thôn dân chứ?

Quần chúng ăn dưa sôi nổi nhường đường cho Vương Chí Thành với Lâm Hoành Viễn.

Vương Chí Thành bước vào sân, sắc mặt cùng giọng điệu đều vô cùng nghiêm túc: “Lâm gia lão thái thái, bà làm gì vậy?”

Một người vốn nên lão thái thái đức cao vọng trọng, đem tiểu cô nương nhà người ta té nhào trên mặt đất đánh.

Nhìn, đánh tay trắng nõn của tiểu cô nương đều đánh đỏ ửng lên!

Lâm Xuân Hoa chân lại chịu một lần chế kích, đặt mông ngồi dưới đất, ai ô ô mà kêu: “Tiểu tiện nhân này nó đánh ta!”

Vương Thành Chí chính mắt thấy bà ta đánh người: “……” Bà cho là tôi không thấy rõ sự thật à?

Kiều Tử Quân sải bước đi tới, nâng Kiều Hề Chi dậy, chửi ầm lên: “Lão thái bà chết tiệt, bà đánh em gái tôi còn quật ngược lại, đừng tưởng rằng con trai bà làm quan chức nhỏ là có thể vô pháp vô thiên nhá!”

Kiều Tử An dùng thân thể nhỏ của nó, từ trong đám người vây quanh chen vào.

Bước chân ngắn nhỏ chạy đến trước mặt Kiều Hề Chi, nước mắt liền không biết cố gắng mà chảy xuống dưới: “Tam tỷ, bà cố nội này rất xấu, bà ta đánh chị ô ô ô ô……”

Nó vừa khóc vừa chỉ vào Lâm Xuân Hoa, còn nhân tiện khóc nấc lên.

Hẳn là nên khóc nhất - Kiều Hề Chi: “……”

Cô bị Kiều Tử An làm đến nhất thời không biết là nên khóc hay nên cười.

Kiều Hề Chi ngồi xổm xuống, vỗ lưng cho Kiều Tử An thuận khí.

Củ cải nhỏ khóc lóc duỗi tay ôm cổ cô, hết thảy động tác đều rất tự nhiên.

Mà hai chị em ôm nhau một khối tinh tinh tương thích(*), ở trong mắt Vương Chí Thành càng thêm đáng thương.

(*)có nghĩa là những người có cùng tính cách, cùng sở thích và hoàn cảnh, yêu thương nhau, thông cảm, ủng hộ lẫn nhau.

Đối với Kiều Tử Quân mắng chửi người mà nói cũng dễ dàng tha thứ hơn vài phần.

Ông lấy ra khí thế đại đội trưởng, phải vì người bị khi dễ làm chủ, nghiêm mặt: “Lâm gia lão thái thái, việc bà đánh người chúng tôi ở đây đều tận mắt nhìn thấy, giảo biện cũng vô dụng!”

_

Bà tác giả lộn tên tùm lum, bà nội Hứa Mặc chương trước kia họ Mạnh, chương này thành họ Lâm. Mình để theo lúc trước nhé chắc tại tác giả viết nhiều Lâm quá nên lẫn luôn.