Quyển 1 - Chương 2

Editor: bownee00world

Nhưng thật ra không phải, đúng là bờ hồ quá trơn trượt, thái tử muốn nắm tay Lâm Tiếu Khước đi nhưng Lâm Tiếu Khước không cho, Lâm Tiếu Khước không quen tiếp xúc thân mật với người khác như vậy.

Một người nhất quyết nắm tay, một người nhất quyết né tránh, trong lúc giằng co, Lâm Tiếu Khước trượt chân ngã vào hồ sen.

Thái tử lúc đó sợ đến mức quên mất bản thân cũng không biết bơi mà nhảy theo, may mà tiểu thái giám Chi Thượng kịp thời ngăn cản thái tử, nếu không, hậu quả sẽ còn tệ hơn nữa.

Chi Thượng ngăn cản thái tử, chuẩn bị nhảy xuống hồ cứu người thì tiểu thái giám hầu hạ Lâm Tiếu Khước đã hành động nhanh hơn.

Sơn Hưu lao xuống hồ sen, cứu Lâm Tiếu Khước giữa dòng nước lạnh buốt.

Lần đầu tiên thái phó phạt thái tử, chính là vì chuyện này. Lần thứ hai, hình phạt thậm chí còn ác nghiệt hơn.

Khi đó Lâm Tiếu Khước và thái tử đều đã thành niên.

Một ngày nọ, vào giờ nghỉ trưa, Lâm Tiếu Khước nằm ườn ra bàn ngủ thϊếp đi, nắng chiều uể oải bò lên mặt y.

Thái tử ngây người nhìn, rõ ràng là ánh vàng rực rỡ nhưng khi rọi lên khuôn mặt của Lâm Tiếu Khước, càng khiến y thêm phần thanh lãnh và thánh khiết như một vị thần xuất hiện mờ ảo giữa lâu đài bóng đêm, dần dần tan biến trong ánh mặt trời, đường viền trắng lộ ra là dấu hiệu của sự tan biến.

Thái tử muốn giữ Lâm Tiếu Khước lại, vì thế không hiểu sao mà hôn lên mặt Lâm Tiếu Khước.

Một cái hôn rất nhẹ, Lâm Tiếu Khước không hề phát hiện.

Nhưng thái tử không được may mắn lắm, thái tử đã bị thái phó bắt gặp.

Thái phó nổi giận, thật sự cầm gậy gỗ đánh thái tử.

"Điện hạ, Lâm thế tử không phải là luyến đồng của ngài! Dâʍ ɭσạи như vậy, luân lý ở đâu? Tam cương ngũ thường ở đâu?"

Chuyện này mặc dù không quá ồn ào nhưng đã đến tai hoàng hậu nương nương.

Từ đó trở đi, tình yêu thương của hoàng hậu với Lâm Tiếu Khước ngày càng phai nhạt. Trong mắt hoàng hậu nương nương, thái tử không làm gì sai, là Lâm Tiếu Khước không ra gì đã quyến rũ thái tử.

Hoàng hậu nương nương không phải là nữ nhân, mà là ca nhi.

Thế giới này có ba loại giới tính, nam, nữ và ca nhi. Ca nhi có thể cưới vợ, cũng có thể gả chồng, theo Lâm Tiếu Khước hiểu thì khá giống với song tính. Đương nhiên, ở đây không có bản vẽ cấu trúc sinh lý nên y cũng không biết có gì khác nhau hay khác nhau ở điểm nào.

Ca nhi gả cho nam nhân thường bị quản thúc rất khắc nghiệt, không những bị nhốt trong nhà mà hàng ngày cũng hiếm khi ra ngoài, so với thê tử thì bọn họ giống với tài sản riêng của chủ nhân hơn.

Chính vì vậy, ở thế giới này, địa vị xã hội của ca nhi là thấp nhất. Có rất ít nữ nhân bằng lòng gả cho ca nhi, đại đa số ca nhi chỉ có thể gả cho nam nhân.

Nữ nhân thành thân với nam nhân, có quyền sở hữu tài sản riêng, có quyền ly hôn. Tuy nhiên, khi ca nhi gả cho nam nhân thì chỉ có thể mang bản chất nô ɭệ, tuy là thê tử trên danh nghĩa nhưng lại không có quyền sở hữu tài sản riêng, không thể ly hôn. Nếu trượng phu chết, hoặc là tuẫn táng, hoặc là thủ tiết, không có lựa chọn thứ ba.

Một số ít nữ nhân có cá tính mạnh mẽ, không muốn gả cho nam nhân thì sẽ chọn ca nhi, để bọn họ chăm lo việc nhà, còn mình thì an tâm ra ngoài làm ăn buôn bán.

Ca nhi gả cho nữ nhân vẫn không có quyền sở hữu tài sản riêng, cũng không có quyền ly hôn, chăm sóc nhà cửa, nuôi con, hầu hạ người khác là cuộc sống thường ngày của bọn họ.

Các ca nhi cũng như cả nam lẫn nữ không được gả cưới cho nhau. Hôn nhân đồng giới được coi là trái với luân thường đạo lý, luật pháp nghiêm cấm.

Sau khi hoàng đế Tiêu Quyện lên ngôi, địa vị xã hội của ca nhi được cải thiện đôi chút.

Tiêu Quyện thích ca nhi, hoàng hậu mà gã cưới là ca nhi, các phi tần thê thϊếp trong hậu cung cũng là ca nhi. Trên làm dưới theo, thái độ khinh thường của người đời đối với ca nhi cũng giảm đi rất nhiều.

Sau khi hoàng hậu biết chuyện thái tử hôn Lâm Tiếu Khước, trong lòng buồn bực không thôi. Thân là người kế vị, thái tử lại đi hôn nam nhân, nếu bị lan truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến thanh danh của thái tử.

Vì vậy cố ý tách hai người thái tử và Lâm Tiếu Khước ra.

Thái tử nhiều lần phản kháng.

Trước sự phản kháng của nhi tử, thành kiến của hoàng hậu với Lâm Tiếu Khước ngày một tăng, bầu không khí giữa Lâm Tiếu Khước và hoàng hậu cũng ngày càng căng thẳng.

Lâm Tiếu Khước mệt mỏi nói.

"Điện hạ, như thái phó đã nói, thần không phải là luyến đồng của ngài, cho dù ngài có ác tâm thì cũng không nên trút lên người thần."

Thái tử đứng trước mặt Lâm Tiếu Khước, càng bối rối lại càng hơi nâng cằm lên, không chịu lộ vẻ rụt rè.

"Khϊếp Ngọc Nan, ngươi thật sự cho rằng sự cố chấp mấy ngày nay của cô là vì coi ngươi như luyến đồng sao?"

Khϊếp Ngọc Nan là nhũ danh của Lâm Tiếu Khước, vì giữ lại một người bệnh tật như Lâm Tiếu Khước, Khâm Thiêm Giám kiến nghị nên dùng một nhũ danh thấp hèn để trấn áp.

Hoàng đế suy nghĩ một lúc lâu, sau đó quyết định đặt nhũ danh là Khϊếp Ngọc Nan.