Chương 34

Nhẹ nhàng an ủi cô ta, không chê bẩn lau sạch chất bẩn trên mặt cô ta, ân cần đưa cô ta đến bờ sông rửa sạch, cuối cùng còn giúp cô ta khiêng lại một gánh phân bón.

Anh ta đối xử với cô ta tốt như vậy, Từ Kim Chi lập tức chìm đắm vào, huống hồ điều kiện của bản thân Ngô Hữu Lễ vốn đã rất tốt, học vấn cao trung, có văn hóa, đẹp trai, người cũng nho nhã.

Cô ta cũng biết, anh ta rất lương thiện.

Cũng chính vì lương thiện, lúc đầu anh ta mới giúp cô ta như vậy.

Từ Kim Chi lập tức im lặng không nói nữa.

Ngô Hữu Lễ nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Từ Kim Chi, một cái lại một cái.

Tâm trạng của Từ Kim Chi dần được xoa dịu, giống như năm xưa khi cô ta ngồi trong đống phân bón đầy ắp, tủi thân khóc lớn, Ngô Hữu Lễ cũng vỗ nhẹ cô ta như vậy, an ủi cô ta.

"Mặc dù anh sẽ lo lắng cho cô ấy nhưng tối hôm qua anh cũng đã nói với em rồi. Cuối cùng anh kết hôn với em, mỗi tối ngủ bên cạnh anh cũng là em."

"Hữu Lễ..."

Từ Kim Chi chiếm hữu ôm chặt lấy cánh tay Ngô Hữu Lễ.

Ngô Hữu Lễ nhìn Từ Kim Chi, thâm tình đầy đủ nói tiếp:

"Cuối cùng anh cũng đã nói, em đối xử với anh tốt như vậy, anh muốn gì em cũng cho anh, làm sao anh có thể phụ lòng em, khiến em đau lòng chứ? Không thể, không thể nào."

Từ Kim Chi yên tâm.



Đồng thời cô ta cũng đảm bảo với Ngô Hữu Lễ:

"Em nhất định sẽ đối xử với anh thật tốt, cho dù anh muốn những vì sao trên trời, em cũng sẽ hái về cho anh."

"Ừm, anh biết, em nhất định sẽ làm được cho anh."

Ngô Hữu Lễ khẳng định niềm tin của Từ Kim Chi.

Anh ta nhìn về hướng nhà tri thức thanh niên, đưa ra lời mời với Từ Kim Chi:

"Kim Chi, đợi làm xong việc, em đi cùng anh đến nhà tri thức thanh niên nhé, anh đã lâu rồi không tụ tập vui vẻ với những người bạn trong nhà tri thức thanh niên."

Từ Kim Chi vui vẻ đồng ý:

"Được thôi."

Cô ta cũng rất vui khi được cùng Ngô Hữu Lễ đi gặp những người bạn trong nhà tri thức thanh niên của anh ta.

Chỉ có điều, nhà tri thức thanh niên cái gì cũng tốt, chỉ có điều không tốt là ở đó có người bạn tốt của Lăng Hương Hương là Ôn Tố Anh.

Ôn Tố Anh vẫn luôn bênh vực Lăng Hương Hương, mắng cô ta là hồ ly tinh, cướp mất Ngô Hữu Lễ.

Cô ta cũng vì vậy mà rất ghét Ôn Tố Anh.

Gần đến chiều tối, những xã viên làm việc trên đồng lần lượt tan làm về nhà.

Từ Kim Chi lẽo đẽo theo Ngô Hữu Lễ đi về phía nhà ở của thanh niên trí thức.



Ngô Hữu Lễ bước đi chậm chạp.

Từ Kim Chi nghi hoặc:

"Hữu Lễ, sao vậy?"

Ngô Hữu Lễ xòe đôi tay trống không, hỏi ngược lại Từ Kim Chi:

"Chúng ta cứ thế này về nhà ở của thanh niên trí thức sao?"

Từ Kim Chi bừng tỉnh:

"Anh đợi em, em sẽ về xin tiền mẹ em ngay."

Ngô Hữu Lễ gật đầu:

"Dù sao cũng phải mua chút đồ mang theo, lúc Lăng Hương Hương còn ở nhà ở của thanh niên trí thức, cô ấy thường mua đồ ăn chia cho mọi người, vì thế mọi người đều có ấn tượng rất tốt với Lăng Hương Hương, cho nên anh không muốn lần đầu tiên đưa em về nhà ở của thanh niên trí thức, lại vì những đồ ăn đó mà bị Lăng Hương Hương soán mất."

Từ Kim Chi vô cùng cảm động:

"Hữu Lễ, anh thật sự nghĩ cho em, em sẽ xin mẹ em nhiều tiền hơn."

Đợi đến khi đến trước mặt Từ bá mẫu, Từ Kim Chi trực tiếp xòe đôi tay xin bà 20 đồng.

"Cái gì? 20 đồng?"