Chương 12

Hoắc Nhị nhìn Lạc Viêm gọi điện cho người ta, đưa ra chỉ thị cho trợ lý để công ty giải trí dưới quyền anh kiểm soát bình luận và quảng bá cho Lâm Độ, anh ta lười biếng vỗ tay hai cái, cười nói: "Chiều chuộng đến như mức này luôn à, buổi hòa nhạc còn chưa kết thúc đã tìm người xuống sân kiểm soát bình luận cho người ta rồi sao?"

Lạc Viêm nhếch khóe miệng, không quan tâm đến lời chế nhạo của Hoắc Nhị, đối với anh mà nói, việc mà anh giúp Lâm Độ cũng chỉ là việc nhỏ, dù sao bây giờ hai người đã kết hôn, Lâm Độ tuân thủ tốt những điều khoản mà anh đặt ra, đương nhiên anh cũng sẽ thuận tay bảo vệ cậu một chút.

Hoắc Nhị nhìn khuôn mặt trầm tĩnh lạnh lùng của Lạc Viêm ở bên cạnh, vẫn không nhịn được hỏi: "Sao cậu lại kết hôn với cậu ta? Không phải, ý tôi là, cậu thích người ta từ khi nào, sao tôi không biết, có phải lúc cậu bảo tôi điều tra cậu ta, là cậu đã thích người ta từ lúc đó rồi đúng không?"

"Ý của gia đình thôi." Lạc Viêm cầm lấy ly rượu trên bàn uống một ngụm: "Đến một lúc nào đó sẽ ly hôn."

Hoắc Nhị nghe xong câu này, vẻ mặt như thể đã hiểu ra mọi chuyện.

Lạc Viêm liếc nhìn anh ta, nhẹ nhàng cảnh báo một câu: "Sau khi ly hôn muốn làm gì thì để tính sau, nhưng trước khi ly hôn thì không được!"

Hoắc Nhị lập tức cười gượng: "Sao có thể?"

Nhìn người đàn ông đối diện nhàn nhã uống rượu, anh ta thấp giọng thốt lên một câu: "Thật không ngờ..."

Trong lòng anh ta, Lạc Viêm và hai chữ “hôn nhân” cả đời này đều không có tí dính líu gì đến nhau, còn có lòng chiếm hữu kia, cái gì mà trước khi ly hôn thì không được! Chậc chậc chậc, mới cưới chưa được bao lâu đã nghĩ đến chuyện ly hôn, kết hôn với người như vậy mới thực sự đáng thương.

Hoắc Nhị còn muốn nói thêm điều gì đó, thì thấy điện thoại của Lạc Viêm sáng lên một chút, có lẽ là có tin nhắn gửi đến, Lạc Viêm cúi đầu xem tin nhắn, vẻ mặt vốn đã lạnh lùng nay lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Lâm Độ lúc này đang tẩy trang sau hậu trường, cây bút kẻ mắt dùng để vẽ bông hoa rất khó tẩy, cậu dùng bông tẩy trang lau đi lau lại nhiều lần, góc mắt phải đã bị lau đến mức đỏ lên, hậu trường lúc này không còn bao nhiêu người, Lâm Độ vừa tẩy trang xong, thấy có mặt nạ do thương hiệu tài trợ được đặt ở đó, liền xé một miếng mặt nạ ra đắp, làn da của cơ thể này quá mỏng manh, hoặc có lẽ là do cách cậu làm không đúng, nên sau khi tẩy trang xong mặt mới đau rát như vậy.

Cậu ngồi trên ghế sofa ở trong góc, mở điện thoại ra, chỉ thấy trên weibo có thông báo hơn 9999+ tin nhắn, lướt lên một chút, cậu lập tức hiểu ra.

Lâm Độ đầu tiên là chia sẻ weibo của ca sĩ quốc dân Lương An để cảm ơn, sau đó lướt xuống các bài viết đang hot, nhìn thấy bài phê bình âm nhạc, cậu dừng lại một chút, Lâm Độ cảm thấy người phê bình âm nhạc này chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói với người bạn đã soạn ra bài hát này của cậu.

Bài hát này là do một người bạn không tệ ở thế giới của Lâm Độ soạn ra, anh bạn này là một tài năng mới nổi trong giới âm nhạc, sau khi cậu ta nghe về quá khứ của cậu, đã soạn ra bài nhạc này cho cậu, còn Lâm Độ viết lời, sau khi hát xong, người bạn này cũng nói, phần cậu hát hay nhất trong bài nhạc này là câu hát nhẹ nhàng cuối cùng kia.

Cười một cái, sau đó cậu trả lời lại rằng --

Lâm Độ trả lời Từ Đại Âm Nhạc: "Đúng vậy, là hoa bách hợp."

Rất nhanh đã có fan đến: "Trước tiên! Đăng một tấm ảnh tự sướиɠ đi!"

Lâm Độ thấy xong liền trả lời: "Đã tẩy trang rồi."

Vì hiệu ứng sân khấu mà vẽ một bông hoa còn đỡ, nhưng giữ lại để chụp ảnh tự sướиɠ thì cứ thấy kỳ kỳ.

Lâm Độ chú ý thấy có khá nhiều blogger đăng tải video cậu hát, thậm chí có người nhân cơ hội này giúp cậu làm rõ một vài điều, nói rằng cậu là người có cá tính, hát bài hát mới trên sân khấu của buổi hòa nhạc Thượng Thanh một cách tinh tế, còn thích chụp ảnh nghệ thuật. Trong số đó, thậm chí có blogger vài ngày trước còn ồn ào nói ảnh của cậu là ảnh bất nhã, đúng là tự tát vào mặt mình.

Phía dưới cũng không ít người chửi bới, có người nói blogger vì tiền mà không cần mặt mũi, có người bảo blogger phải xin lỗi vì đã dắt mũi anh ta vài ngày trước, còn có rất nhiều người nói bài hát này hay.

Lâm Độ gần như có thể khẳng định, có người đang giúp cậu, ca sĩ quốc dân có thể thực sự vì thấy bài hát hay mà chia sẻ, nhưng blogger thì không, huống hồ còn là cái loại tự tát vào mặt này, không thấy mất mặt sao?

Chỉ là, sẽ là ai đây? Ai sẽ giúp cậu?

Lâm Độ kết hợp với nội dung tiểu thuyết gốc, trong lòng mơ hồ có phỏng đoán, nhưng lại cảm thấy không mấy khả thi.