Chương 14

Đặc biệt là hai người vừa mới từ nơi tổ chức hoà nhạc đến đây, so ra như hai thế giới khác nhau vậy.

Khi sắp đến cửa, Lạc Viêm dừng lại quay người nói với Lâm Độ: "Cậu đợi ở đây."

Anh nhìn Lâm Độ dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt cậu có vẻ trắng bệch, lại chêm thêm một câu: "Đừng sợ."

Lâm Độ vừa đắp mặt nạ làm trắng da, khuôn mặt bất ngờ trắng bệch: ? ? ?

Đi đến đền thờ, Lạc Viêm gõ cửa, một giọng nữ khàn khàn âm u vang lên: "Vào đi."

Lâm Độ đứng ở cạnh cửa nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám đang quỳ ở đó, từ phía Lâm Độ nhìn qua có thể thấy được nửa bên mặt của bà ta, làn da rất trắng và đã có nếp nhăn, nhưng do được chăm sóc tốt, nên vẫn có thể thấy được độ căng bóng, khóe miệng có nếp nhăn sâu, sau khi Lạc Viêm bước vào cửa, bà ta đã dùng giọng điệu lạnh lẽo và chua ngoa nói: "Quỳ xuống!"

Lâm Độ nhìn Lạc Viêm không chút do dự quỳ xuống, đối diện với một đống bài vị.

Người phụ nữ ở dưới đó đối diện với đống bài vị, liệt kê từng tội lỗi của Lạc Viêm, bằng giọng điệu lạnh lẽo khiến người nghe cảm thấy khó chịu, như thể Lạc Viêm là một kẻ tội đồ không thể tha thứ.

Bà ta tự liệt kê thôi còn chưa đủ, còn bắt Lạc Viêm tự mình liệt kê ra mọi lỗi lầm của mình.

Sau đó Lạc Viêm mở miệng nhẹ nhàng nói: "Tổ tiên nhà họ Lạc ở trên, Lạc Viêm tự nhận không nên sinh ra, không may mắn đến với thế gian, xin mọi người bao dung."

Lâm Độ đứng bên cạnh nghe, kìm nén ý cười.

Người phụ nữ nghe thấy lời này thì tức giận đến phát điên, nhưng trong đền thờ không thể nói to, chỉ có thể giữ giọng nói hận thù bảo Lạc Viêm phải ngoan ngoãn hơn, bà ta nói rất nhiều lời độc ác, Lạc Viêm không hề phản ứng.

Cuối cùng người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói: "Lạc Viêm, nếu cậu tiếp tục như vậy, tôi sẽ không đảm bảo cô ta còn sống được bao lâu."

Lâm Độ rõ ràng thấy cơ thể Lạc Viêm cứng đờ, hàm răng nghiến chặt lại, khuôn mặt sâu thẳm không hề động đậy dưới ánh nến, sau một lúc lâu mới thở sâu một hơi, nhắm mắt, từng chữ từng chữ nói: "Tôi, Lạc Viêm, "

Lâm Độ đột nhiên lên tiếng: "Phu nhân, tôi đói rồi."

Ngay cả những nhà phê bình âm nhạc cũng nói giọng hát của cậu rất có cảm xúc, trong môi trường yên tĩnh như thế này thì càng được thể hiện rõ ràng hơn, người phụ nữ quay đầu, ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía Lâm Độ: "Ai cho cậu nói chuyện!"

Lâm Độ không hề bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của bà, vẫn bình thản tiếp tục nói: "Phu nhân Lạc, đây là lần đầu tiên con về nhà sau khi kết hôn, ban đầu tính không muốn làm phiền, nhưng cả ngày hôm nay con chưa ăn gì cả, thực sự rất đói, dù sao con cũng là con dâu của ngài, xin ngài bao dung cho con."

Cậu nói xong thì bước chân qua ngưỡng cửa, nhanh chóng quỳ xuống trước bài vị, giọng nói trong trẻo, nói: "Kính thưa các vị tổ tiên nhà họ Lạc, xin lỗi vì đã làm phiền, con là Lâm Độ, bạn đời của Lạc Viêm nhà họ Lạc, lần đầu tiên đến thăm nhà sau khi kết hôn, nên đặc biệt đến để cúng bái các ngài."

Cậu cúi đầu một cái, nghiêm túc nói: "Cả ngày hôm nay con chưa ăn gì, vậy nên bây giờ thực sự rất đói, con xin thắp hương cho các tổ tiên, cảm ơn các tổ tiên đã thông cảm cho chúng con, phận là con cháu, nếu có chỗ nào không tốt, xin các ngài hãy tha thứ."

Lâm Độ chưa bao giờ quỳ gối trước người khác, không quỳ trước người sống, nhưng trước những bài vị của người đã khuất thì có thể chấp nhận, dù sao đã nhận lấy thân xác này, cũng đã thành lập mối quan hệ hôn nhân trên danh nghĩa pháp lý với Lạc Viêm, cậu có thể chấp nhận việc tôn trọng tổ tiên của nhà anh.

Ba nén hương được thắp lên, dưới ánh nến mỏng manh, khói xanh bay lên, Lâm Độ cẩn thận cầm lấy chúng, cắm vào lò hương phía trước, sau đó đứng dậy nói với người phụ nữ đang nghẹn ngào: “Phu nhân, chúng ta đi ăn cơm thôi, tổ tiên đã đồng ý rồi."

Bà Lạc tức giận muốn bốc khói, hai tay che lấy ngực nói: "Tốt lắm, rất tốt!"

Bà ta bảo Lạc Viêm hôm nay dẫn Lâm Độ đến đền thờ này, một là vì Lạc Viêm không cho bà ta can thiệp vào công việc ở công ty, nên bà ta tức giận tìm cớ để giải tỏa.

Hai là để cho người vợ nam mà bà ta sắp xếp này thấy, cho dù Lạc Viêm ở bên ngoài mạnh mẽ đến đâu, thì vẫn không thoát khỏi bàn tay của bà ta, để Lâm Độ nghe lời bà ta hơn.

Không ngờ rằng bản thân lại tính toán sai lầm, Lâm Độ sau khi kết hôn đã thay đổi lập trường, còn chơi trò này ở trước mặt bà ta. Bà ta vô cùng tự cao tự đại, đương nhiên sẽ không nhận mình sai, vẫn cho rằng Lâm Độ chỉ là một kẻ vô dụng, chỉ là sau khi kết hôn với Lạc Viêm, đã bị Lạc Viêm thuyết phục thay đổi lập trường.

Bà ta nhìn nhìn ba nén hương trên lò hương, cười lạnh một tiếng nói: "Được, chúng ta đi thôi."