Chương 2

Nhưng Lâm Độ nghiêm túc, cậu nghiêm túc chuẩn bị làm livestream, trong thế giới của mình, cậu được coi là một streamer có chút danh tiếng, video của cậu có chất lượng tốt, ngoại hình đẹp, giọng nói trong trẻo và dễ nghe, có không ít fan, cộng thêm vì cậu xuất thân từ trường lớp chuyên nghiệp, đôi khi còn có thể dựa vào sức hút để đóng một số vở kịch, bây giờ dù có thể đã chuyển sang một thế giới khác, cậu cũng không muốn đổi nghề.

Câu hỏi liên tục được đưa ra, Lâm Độ cũng không dự định trả lời tất cả, việc cướp chồng người khác là câu hỏi được hỏi nhiều nhất, Lâm Độ mở miệng chuẩn bị trả lời câu hỏi này.

Tiếng xé gió truyền đến, một vật thể không rõ lao về phía Lâm Độ, Lâm Độ theo tiềm thức hơi nghiêng mặt, "bịch" một tiếng, một vật thể đập vào bên cạnh khẩu trang của Lâm Độ, tiếng vật thể vỡ vụn rất vang dội, chất lỏng chảy xuống, mùi tanh nhàn nhạt xộc vào mũi.

Lâm Độ không kìm được ho khan, trong chốc lát cậu rất mê man, trái tim đập mạnh không biết mình bị cái gì đánh trúng, theo tiềm thức tay liền sờ lên mặt, chạm phải mảnh vỡ và chất lỏng dính nhớp, cầm lên trước mắt, nhìn một cái, là quả trứng.

"Cút khỏi giới giải trí đi, Lâm Độ!!!" Có người hét lớn.

Đám đông chồng chất không thấy ai là người ném.

Các phóng viên cũng theo đó sửng sốt, có người khẽ hít vào, tiếp theo là tiếng chụp ảnh điên cuồng, người cầm máy quay hận không thể đưa máy thẳng vào mặt Lâm Độ, Lâm Độ bị ném trứng, tin hot lớn nhất đã đến!

Nếu Lâm Độ lại có hành động tức giận nổi nóng, thì sẽ có thêm nhiều tin tức để viết!!!

Một đám người hào hứng chen lấn về phía trước, Lâm Độ bị xô lảo đảo lùi về sau, lưng dựa vào tường, cậu duỗi tay cởi khẩu trang, ngón tay thon dài trắng nõn, mắt cụp xuống run rẩy, không giống như lúc trước xa cách, dáng vẻ mảnh khảnh cao gầy trông lúc nào cũng lạnh lùng lại mong manh.

Trong máy quay, Lâm Độ cởi khẩu trang lạnh lùng ngước mắt, có phóng viên tim đập mạnh dữ dội theo cái ngước mắt đó, Lâm Độ ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết lạnh, nhưng khi kết hợp lại không hề nữ tính, thường ngày ánh mắt luôn u ám, còn có chút rụt rè, trông đẹp vô cùng, nhưng như không có hồn, lần này không biết vì sao, lại trực tiếp chạm vào lòng người.

Thật sự, đẹp đến nghẹt thở.

Lâm Độ mở miệng, trong trẻo nhưng chứa đựng đầy ý lạnh: "Nói tôi cướp chồng người khác, xin mời đưa ra bằng chứng, còn nếu cái gì cũng không có, chỉ dựa vào một cái miệng để bịa đặt, thì công lý ở đâu? Bị thẩm vấn xử án cũng nên có người nêu lý lẽ đưa bằng chứng, tôi hoan nghênh ai đã tiết lộ hãy đưa ra bằng chứng, như vậy tôi mới có thể đối chất, cũng tốt để đối phó với việc xúc phạm quyền danh dự của tôi, căn cứ vào pháp luật để bảo vệ quyền lợi của chính mình."

Ánh đèn flash sáng chói mắt, còn chưa phỏng vấn xong, hình ảnh quay từ hàng sau đã được truyền lên mạng, #Lâm Độ bị ném trứng# trực tiếp bùng nổ trên hotsearch, những tháng gần đây giới giải trí không có chuyện gì đáng xem như thế, việc bị ném trứng cũng đủ để thu hút sự chú ý, dù không biết Lâm Độ, thì nhìn thấy vài chữ này cũng click vào xem.

Thực ra không ít người vì hình ảnh mà cảm nhận được vẻ đẹp của Lâm Độ, một số hình dù mờ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp ập đến, đồng thời những hình ảnh mờ mờ ảo ảo không bộ lọc này càng có thể thể hiện giá trị nhan sắc của Lâm Độ.

"Một phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về anh trai nhỏ lạnh lùng đáng thương này!"

"Kỳ thật, tôi ban đầu không có cảm giác gì với Lâm Độ, nhìn hình này lại bất giác nổi lên chút thương cảm."

"Đừng khen nữa, sắp tới nhất định là những lịch sử đen không chứng cứ được đọc thuộc lòng."

"Hình động chất lượng cao! Đừng nghĩ dùng hình mờ để lừa chúng tôi! Chất lượng cao! Hình động!"

"Ném trứng thực sự không đúng mà, có lời nói lời, ngôi sao thì nên bị ném trứng à?"

...

Không thiếu những antifan đưa ra thuyết âm mưu, nói rằng Lâm Độ cố ý sắp xếp người ném trứng chỉ để bán thảm và quảng bá nhan sắc của mình. Cũng có fan hâm mộ bảo vệ cậu ở phía dưới, cùng với những người qua đường rảnh rỗi tham gia vào cuộc tranh luận, khiến độ hot tăng vùn vụt.

Cách đó không xa, một chiếc xe hơi thương mại màu đen đậu bên lề đường, một người đàn ông mặc vest ôm tài liệu bước xuống từ chiếc xe.

Anh ta đứng bên cạnh xe, hơi cúi người hỏi người trong xe: “Tổng giám đốc, ngoài phần tài liệu của Lâm thị, ngài còn cần mang theo tài liệu gì khác không?"

Người trong xe không trả lời anh ta, chỉ nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt có đường nét sâu sắc, ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ.

Bên ngoài trời nắng gắt, ánh nắng màu vàng đậm rơi trên người khiến người ta cảm thấy nóng bức, nhìn một cái là muốn bực bội, cách đó không xa một đám người tụ tập lại, càng làm cho không khí trở nên oi bức.

Lâm Độ đang ở giữa đám đông oi bức ấy, phía sau cậu là bức tường, không thể lùi thêm nữa, một đám phóng viên với micro vây quanh cậu chặt chẽ, sau khi cởi bỏ chiếc khẩu trang dính trứng, cậu chỉ đơn giản ngồi dậy thẳng tắp, thanh niên cao ráo, gần một mét tám, lại đứng trên bậc thang cao nhất, trong chốc lát có cảm giác như hạc giữa đàn gà.

Làn da trắng nõn và vẻ mặt lạnh lùng, trong trẻo mát mẻ, không hề thấy bóng dáng của ánh nắng gay gắt.

Lạc Viêm nhìn thanh niên cầm micro, nói chuyện với thái độ xa cách nhưng lịch sự, đôi mắt màu nâu nhạt dưới ánh sáng trở nên trong suốt, bên trong chứa đựng sự bực bội và, bất lực.

Trợ lý Từ đứng bên cạnh xe theo dõi ánh mắt của Lạc Viêm, một lúc sau có chút ngỡ ngàng, đó có vẻ là... Lâm Độ? Dáng vẻ này, trông có vẻ khác biệt so với lần trước gặp mặt.

Giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Đưa người đến cứu cậu ta ra, chờ tôi ở bãi đậu xe dưới tầng hầm."

Nghĩ đến thông tin mà mình đã tìm người điều tra, rồi nhìn lại dáng vẻ hiện tại, Lạc Viêm hạ mắt, anh muốn xem xem người bạn đời mà mình chưa từng gặp mặt này rốt cuộc trông như thế nào.