Chương 36: Lan Đình, em không muốn đi trước chàng, em muốn ở bên chàng thật lâu

Chương 36: Lan Đình, em không muốn đi trước chàng, em muốn ở bên chàng thật lâu.

Quả nhiên như Thẩm Thanh Đường dự đoán, Lục Tu chỉ thăm dò một lần rồi không phái người tới nữa.

Mà trong vòng hai ngày, tin tức Tần Di không phải tà tu cũng được truyền ra.

Nhưng tin tức chỉ là truyền ra từ phủ thành chủ, Lục Tu cũng không có đích thân ra mặt.

Chuyện này cũng không đặc biệt khiến Thẩm Thanh Đường vui mừng, điều khiến cậu vui nhất là Mộ gia thật sự trả lại giấy chứng nhận quyền sở hữu của hai tửu lâu.

Đồng thời, Lục Tu cũng nghiêm khắc trừng phạt Mộ Diệp, cấm Mộ Diệp tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông, để tránh có hành vi sai trái mạo phạm đại năng của Thanh Ngọc Kiếm Tông, mang lại sự xấu hổ cho thành Lăng Dương.

Vì điều này, Mộ Diệp đã hoàn toàn trở thành một kẻ bị Mộ gia vứt bỏ.

Nhà họ Mộ gia nghiệp lớn, không thiếu người tài hoa hơn Mộ Diệp, chẳng qua bởi vì mẹ Mộ Diệp được Mộ Thận sủng ái, hơn nữa bản thân Mộ Diệp cũng có năng lực không tệ, lại biết nịnh nọt người khác, nên mới cho gã một vị trí trong danh sách tuyển chọn đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông.

Sau khi biết Mộ Diệp bị cấm tham gia tuyển chọn, trái tim của Thẩm Thanh Đường rốt cục cũng rộn ràng trở lại.

Phải biết rằng trong nguyên tác, Mộ Diệp chính là tiểu công đầu tiên của Lâm Cẩn Du, được xem như là người dẫn đầu giúp Lâm Cẩn Du dẹp mọi chông gai, sau khi đến Thanh Ngọc Kiếm Tông, chính Mộ Diệp đã sử dụng năng lực mạnh vì gạo bạo vì tiền của mình để giành cho Lâm Cẩn Du rất nhiều tài nguyên tốt.

Bây giờ Mộ Diệp không thể đến Thanh Ngọc Kiếm Tông, điều đó chứng tỏ cốt truyện đã bị Thẩm Thanh Đường thay đổi.

Điều đó có nghĩa là, thế giới trong sách không phải không thể thay đổi.

Với tư cách là một trong những nhân vật chính, vận mệnh đã định của Mộ Diệp có thể thay đổi, vậy vận mệnh của Tần Di và cậu có thể thay đổi hoàn toàn không?

Ban đầu, Thẩm Thanh Đường muốn tĩnh dưỡng một thời gian trước khi tuyển chọn Thanh Ngọc Kiếm Tông bắt đầu, nhưng sau khi biết tin này, cậu không dám lười biếng nữa.

Ngoài việc dậy sớm mỗi ngày để tinh luyện linh lực trong cơ thể, Thẩm Thanh Đường còn cố gắng cải tiến khẩu súng kíp mà mình đã chế tạo trước đó, dự định cho vào đó một số viên đạn sấm sét và đá lửa đặc biệt của giới tu chân, có thể nhân đôi sức mạnh của súng kíp—— Như vậy, Tần Di và Thẩm Thanh Ngạn sẽ có thể sử dụng súng kíp khi thi đấu trong cuộc tuyển chọn của Thanh Ngọc Kiếm Tông.

Thanh Ngọc Kiếm Tông mỗi lần trước khi chiêu mộ đệ tử, đều sẽ tập hợp các đệ tử trong danh sách đăng ký của mười tòa thành ở trước một bí cảnh nhỏ, tiến hành thi đấu.

Năm người đệ tử đứng đầu sẽ trực tiếp vào nội môn, được miễn học phí, tương đương với việc nhận được chân truyền từ danh sư.

Mà những đệ tử khác vẫn theo kế hoạch ban đầu tiến vào ngoại môn, sẽ có thời gian khảo nghiệm ba năm, hết thời gian khảo nghiệm, những người không tiến tới Trúc Cơ sẽ bị đưa về nhà.

Lục Tu năm đó tiến vào ngoại môn nhưng không lên được Trúc Cơ nên bị đuổi về, nhưng ông ấy vẫn giữ vị trí số một ở thành Lăng Dương ngần ấy năm. Có thể thấy Thanh Ngọc Kiếm Tông có thâm căn cố đế, chỉ là kẽ hở từ đầu ngón tay rỉ ra ngoài, cũng đủ làm một tu sĩ lợi hại lâu năm ở địa phương nhỏ.

Trong nguyên tác, với sự giúp đỡ của Mộ Diệp và Lục Đình Tiêu của Lục gia, Lâm Cẩn Du đã thành công lọt vào top năm, hơn nữa còn bái được một danh sư ở Thanh Ngọc Kiếm Tông, sau này lên như diều gặp gió, công thành danh toại.

Chính vì thành công của Lâm Cẩn Du, Thẩm Thanh Đường mới kiên trì hy vọng rằng Tần Di có thể vào Thanh Ngọc Kiếm Tông, tốt nhất là giành được chiến thắng trong cuộc tuyển chọn này.

Cậu đã cải tạo súng kíp để giúp Tần Di “ăn gian”.

Bởi vì để phòng ngừa có người cố ý báo thù gϊếŧ chóc khi thi đấu trong bí cảnh, Thanh Ngọc Kiếm Tông đã cấm không cho mang theo bất kỳ linh khí nào, chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân mới có thể vượt qua kết giới.

Vào thời điểm này, một khẩu súng kíp không có linh khí tương đương với một bug trong trò chơi.

Chỉ là, súng kíp mà Thẩm Thanh Đường chế tạo năm xưa chỉ có tác dụng sát thương đối với tu sĩ Luyện Khí dưới cấp năm, tu sĩ có cấp độ như Thẩm Đình cho dù có trúng đạn cũng không gây ra bao nhiêu thương tổn.

Nếu súng kíp muốn có uy lực hơn thì nhất định phải cho những thứ sát thương hơn như đá lửa và đạn sấm sét vào làm đạn, nhưng theo cách này, yêu cầu đối với chất liệu làm thân súng sẽ càng cao.

Sắt rèn trước đó không còn sử dụng được nữa, vì vậy Thẩm Đình đã tìm Ô Kim Huyền Thiết cho Thẩm Thanh Đường, nhưng Ô Kim Huyền Thiết không phải là thứ mà thợ rèn bình thường có thể rèn được.

Sau khi cố gắng gần nửa tháng mà không thành công, Thẩm Thanh Đường không khỏi cảm thấy hơi lo lắng khi cuộc thi của Thanh Ngọc Kiếm Tông sắp bắt đầu.

Điều khiến Thẩm Thanh Đường dở khóc dở cười là sau khi thấy Thẩm Đình thành công tiến kỳ Trúc Cơ và lấy lại tửu lâu, vậy mà dạo gần đây lại có người mai mối đến gặp cậu và hỏi cậu có muốn tái hôn không.

Thậm chí còn thẳng thừng nói là cảm thấy Tần Di không xứng với cậu.

Thẩm Thanh Đường sợ Tần Di ghen tuông, lại thêm kết quả nghiên cứu không có tiến triển tốt, dứt khoát nói mình bị bệnh, không ra ngoài được.

Ngồi trong phòng cả ngày lẫn đêm để nghiên cứu cách cải tạo súng kíp.

· ·

Đêm hôm đó, Thẩm Thanh Đường đang ngồi dưới ánh đèn với bản thiết kế trong tay, đang vắt óc suy nghĩ thì đột nhiên trước mặt cậu xuất hiện một bát chè gạo nếp lên men.

Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Lan Đình, chàng tới rồi.”

Nhưng dù có nở nụ cười cũng khó che giấu được sự suy tư và mệt mỏi trên khuôn mặt trắng tuyết của Thẩm Thanh Đường.

Thấy vậy, Tần Di không nói mà chỉ đi tới, bình tĩnh cầm lấy bản thiết kế trong tay Thẩm Thanh Đường đặt sang một bên, sau đó bưng bát chè gạo nếp lên nói: “Em ăn trước đi, lát xem sau.”

Thẩm Thanh Đường đương nhiên sẽ không từ chối.

Lần này, những viên nếp làm từ gạo nếp lên men được làm rất tốt, những viên nếp lên men vừa trong vừa ngọt, vừa dẻo vừa thơm, bên trong có hoa quế vừng ngọt ngào ngon miệng.

Chẳng qua rượu lên men cùng bánh nếp đã có sẵn, Tần Di chỉ đơn giản nấu lên, cho nên không thể nói là tay nghề nấu ăn có tiến bộ.

Nhưng lúc này, Thẩm Thanh Đường chậm rãi ăn một viên nếp trong tay Tần Di, khen ngợi: “Tay nghề của Lan Đình càng ngày càng tốt.”

Tần Di nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, ánh mắt dịu đi một chút: “Nếu em thích, từ nay về sau mỗi ngày ta đều làm cho em.”

“Được ạ.”

Chậm rãi ăn hết nửa bát chè, Thẩm Thanh Đường cảm thấy bụng đã no, ra hiệu không ăn nữa, Tần Di liếc nhìn cậu một cái, ngẩng đầu ăn nốt phần còn lại.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường im lặng cười, sau đó lấy chiếc khăn tay từ trong ngực ra.

Sau khi Tần Di ăn xong, đặt bát xuống, cậu giơ tay lên, dùng khăn tay trắng lau sạch vết vừng trên môi Tần Di.

Khăn tay mềm mại nhẹ lau lên bờ môi mỏng bởi vì nóng mà có chút đỏ mọng của Tần Di, không hiểu mang đến một bầu không khí ám muội.

Thẩm Thanh Đường lau xong, chợt phát hiện ánh mắt Tần Di nhìn mình có chút quá sắc bén và nóng bỏng.

Tim khẽ đập, Thẩm Thanh Đường nhịn không được muốn rút tay về.

Kết quả Tần Di cảm nhận được ý đồ của Thẩm Thanh Đường, bèn giơ tay nắm lấy cổ tay trắng nõn mịn màng mà Thẩm Thanh Đường định rụt lại.

Lòng bàn tay Tần Di nóng rực, chạm vào làn da mỏng manh của Thẩm Thanh Đường, khiến cậu nhịn không được co rụt lại.

Lúc này cậu nhỏ giọng gọi: “Lan Đình?”

Tần Di nắm cổ tay Thẩm Thanh Đường, chậm rãi nói: “Trên mặt em cũng dính bẩn.”

Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt: “Ở đâu?”

Lúc này, Tần Di vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi đỏ tươi mềm mại của Thẩm Thanh Đường.

Đầu ngón tay có chút chai sần cọ vào làn da mềm mịn của Thẩm Thanh Đường, khiến Thẩm Thanh Đường không nhịn được muốn trốn, nhưng Tần Di cứ như vậy nhìn cậu, cậu trốn không được.

Đầu ngón tay Tần Di khẽ cử động, lấy xuống một hạt đường hoa quế hơi vàng trên làn da trắng tuyết của Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy hạt đường hoa quế – hóa ra trên mặt cậu thật sự dính thứ gì đó.

Kết quả là giây tiếp theo, hành động của Tần Di khiến Thẩm Thanh Đường mặt đỏ tim đập cả lên.

Tần Di không hề chớp mắt, đưa tay lên, nhẹ nhàng liếʍ hạt đường hoa quế trên đầu ngón tay.

Thẩm Thanh Đường: …

Thẩm Thanh Đường hai má có chút ửng hồng, nhịn không được muốn chạy trốn.

Cái này… Tần Di đọc cái này từ cuốn thoại bản bá đạo nào thế?

Dạo gần đây, Thẩm Thanh Đường nghiên cứu vũ khí và nghiêm túc tu luyện, Tần Di đã lấy đi tất cả thoại bản mà cậu giấu dưới gầm giường.

Những cuốn sách đó không chỉ đơn giản là chuyện linh dị thần quái, mà còn có những câu chuyện lãng mạn giữa tiên tôn bá đạo với ma tôn xinh đẹp gì đó.

Xem ra Tần Di cũng không có đem vứt những cuốn thoại bản kia…

Lúc này, Tần Di nhìn gò má hơi ửng đỏ của Thẩm Thanh Đường, cảm thấy có chút kỳ lạ: “Ngày thường em đối xử với ta như vậy, ta cũng không thấy ngại, bây giờ em lại thẹn thùng sao?”

Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười: “Chuyện này cần phải có bầu không khí mà.”

Cậu mỗi lần đều là tình cảm chín muồi mới đi trêu chọc Tần Di, hâm nóng tình cảm một chút, nào có giống như Tần Di bá đạo như thế.

Tần Di hình như đã nhận ra cảm xúc của Thẩm Thanh Đường, lúc này ánh mắt hắn khẽ động, cuối cùng hắn nhàn nhạt ám chỉ: “Nhưng dạo gần đây, vì chuyện Thanh Ngọc Kiếm Tông mà em rất lạnh nhạt với ta.”

Ngoài việc chơi súng thì chính là tu luyện.

Với tất cả dấu hiệu này, Tần Di không khỏi nghi ngờ Thẩm Thanh Đường kết hôn với hắn, là bởi vì nhìn trúng tư chất hơn người của hắn, muốn hắn đặc biệt xuất chúng?

Nếu không thì bọn họ đang sống rất tốt ở thành Lăng Dương, Thẩm gia hiện tại không có khó khăn gì về mặt tài chính lẫn địa vị, vậy thì tại sao phải đến Thanh Ngọc Kiếm Tông chứng đạo? Bản thân còn tự dày vò mình đến tiều tụy vất vả như vậy.

Điều quan trọng nhất là kể từ khi Thẩm Đình tiến giai thành công, đã có rất nhiều bà mối đến làm mai cho Thẩm Thanh Ngạn, còn có người bóng gió hỏi Thẩm Thanh Đường có muốn tái hôn không.

Cố tình lúc này Thẩm Thanh Đường lại buộc hắn tham gia cuộc thi gì đó, có phải cảm thấy hắn không biết cầu tiến, không giỏi bằng những công tử giàu có kia không?

Vì vậy, trong nửa tháng qua, trong lòng hắn có chút áp lực.

Cho người ta trái ngọt rồi lại bỏ mặc người ta, là có ý gì?

Mãi cho đến hôm nay, hắn rốt cục nhịn không được bộc phát.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường nhìn sâu vào đôi mắt ẩn chứa chút hờn giận của Tần Di, sửng sốt một chút, rốt cuộc ý thức được một chuyện, sau đó cười nhẹ thở dài một tiếng, chủ động duỗi tay ra, ôm lấy eo Tần Di.

Người Tần Di hơi khựng lại, nhưng hắn vẫn để Thẩm Thanh Đường ôm.

Hắn muốn nghe lời giải thích của Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng áp mặt vào ngực Tần Di, thấp giọng hỏi: “Lan Đình không muốn tham gia tuyển chọn của Thanh Ngọc Kiếm Tông ư?”

Tần Di trầm mặc chốc lát, có chút kiềm nén nói: “Có tham gia hay không ta không quan trọng, ta chỉ cảm thấy em không cần vất vả như vậy, hay là… Em đã có dự định khác sao?”

Hắn vốn không muốn trở thành thiên hạ đệ nhất gì đó, cũng không có dã tâm gì lớn.

Bây giờ sức khỏe của Thẩm Thanh Đường đã tốt hơn, hắn cảm thấy mình có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng Thẩm Thanh Đường cứ khăng khăng dằn vặt bản thân, điều này khiến hắn đau lòng và bất lực, hắn không khỏi bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Quan trọng nhất là, còn có những lời mai mối của mấy bà mai kia…

Nghe Tần Di nói xong, Thẩm Thanh Đường lập tức hiểu được tâm tư của Tần Di.

Tần Di năm nay mới mười chín tuổi, tuy rằng nhìn trẻ tuổi mà chín chắn, nhưng dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, lần đầu tiên yêu đương, hiển nhiên toàn bộ chú ý đều tập trung vào chính mình.

Không có bàn tay vàng như cậu xuyên sách, Tần Di chỉ nghĩ đến việc bị cậu lạnh nhạt trong khoảng thời gian này, lại thêm phiền phức từ bà mối, khiến cho Tần Di hoài nghi cuộc đời rồi, đương nhiên sẽ không hiểu cách làm vì một tương lai lâu dài của cậu.

Nhưng cậu quả thực đã bỏ bê Tần Di.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường yên lặng ngẩng đầu lên, cố ý không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhẹ: “Vậy em có thể hiểu là Lan Đình đang ghen không?”

Tần Di tim đập thình thịch, nhưng cố ý nhíu mày: “Ghen gì chứ?”

Thẩm Thanh Đường cười nhẹ, đưa tay vuốt ve khuôn mặt gầy gò của Tần Di: “Nếu chàng không ghen, vậy Lan Đình hôn em đi?”

Tần Di cụp mắt xuống, nhàn nhạt nhìn Thẩm Thanh Đường, ánh mắt như tia điện: “Lần này nếu không giải thích rõ ràng, thì đừng hòng chuyển đề tài.”

Vừa nói, hắn vừa siết chặt eo Thẩm Thanh Đường, trong lòng có chút tức giận.

Thẩm Thanh Đường nhìn thấy sự nhẫn nhịn trong mắt Tần Di và chút tức giận ẩn chứa trong đó mà sửng sốt, trong lòng nhất thời cảm xúc lẫn lộn.

Thật tuyệt khi có một người yêu bạn hết lòng hết dạ, vì bạn mà lo được lo mất, tuyệt vời làm sao.

Lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác được quan tâm và chiều chuộng như vậy.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường yên lặng cười, ngẩng đầu lên, chạm vào mặt Tần Di.

Sau đó, cậu ghé vào bên tai Tần Di thầm thì: “Em làm như vậy là vì muốn ở bên Lan Đình lâu dài.”

Tần Di khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không tin.

Nhưng những gì Thẩm Thanh Đường nói tiếp theo lại khiến Tần Di hoàn toàn không còn sức để phản bác.

“Dưới Trúc Cơ, tuổi thọ không quá trăm tuổi, cho dù là Trúc Cơ, tuổi thọ dài nhất cũng chỉ đến một trăm năm mươi tuổi. Nhưng khi tiến lên Kim Đan có thể kéo dài đến hai trăm tuổi, càng lên cao càng sống thọ, đại năng Nguyên Anh còn có thể giữ được dáng vẻ trẻ trung lâu dài.”

“Với thiên phú của em, nếu như ở lại thành Lăng Dương, có lẽ cả đời này cũng không thể lên được Trúc Cơ.”

“Nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục tiến lên, cứ chăm chỉ tu luyện, có lẽ chúng ta có thể tiến xa hơn.”

“Lan Đình, em không muốn đi trước chàng, em muốn ở bên chàng thật lâu.”

Tần Di không nói nên lời.

Thẩm Thanh Đường nói những lời này, mặc dù trong đó có yếu tố che giấu sự thật, nhưng không thiếu sự chân thành.

Trên thực tế, cậu cũng biết, nếu như lựa chọn ở lại Lăng Dương, có lẽ trăm năm nữa cậu và Tần Di đều sẽ râu tóc bạc phơ, cũng không làm nổi nhân vật phản diện nữa.

Nhưng cậu không muốn như vậy.

Nếu đã có đường tắt, sao phải bỏ cuộc?

Hơn nữa, Thẩm Thanh Đường rất đau lòng cho Tần Di, đến cuối cùng lại nhập ma, bị mọi người hô đánh hô gϊếŧ, thực ra với tài năng vốn có của Tần Di, đáng lẽ chàng ấy phải là một thiên tài kiếm tu hăng hái, mà không nên bị vây khốn trong bể tình, khiến bản thân trở thành bộ dạng kia.

Cậu muốn Tần Di tiến lên, vì vậy cậu cũng phải tiến lên.

Cậu không muốn con đường sống của hai người càng ngày càng hẹp lại, cậu muốn nắm giữ nhiều cơ hội trong tay hơn.

Sau một hồi im lặng, Thẩm Thanh Đường đột nhiên bị Tần Di ôm chặt.

Trái tim cậu run lên, cậu vô thức ngước mắt lên.

Sau đó, cậu bắt gặp đôi mắt nóng bỏng ẩn chứa ngọn lửa hừng hực của Tần Di.

“Đây đều là do em nói.”

Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp dần dần siết chặt eo mình, Thẩm Thanh Đường giật mình, bình tĩnh cười: “Là em nói.”

“Được, vậy ta sẽ tin, sau này em không được phủ nhận.”

“Dĩ nhiên là không.”

“Nếu em nói dối ta—“

Thẩm Thanh Đường nhẹ cười: “Nếu em nói dối chàng thì sao?”

Tần Di cau mày, bị mắc kẹt trong giây lát.

Thẩm Thanh Đường nhìn Tần Di như vậy, cảm thấy vô cùng đáng yêu, lúc này mới hơi ngẩng đầu, tiến đến bên môi Tần Di, hôn nhẹ một cái, sau đó tựa vào mặt nạ gỗ thô cứng của Tần Di, trầm giọng nói: “Nếu như em thật sự lừa dối chàng, vậy đến lúc đó chàng cũng đã là đại năng Kim Đan hoặc là Nguyên Anh rồi.”

“Chàng có thể nhốt em lại.”

“Em không chạy thoát được đâu.”

Tần Di đột nhiên sửng sốt, sau đó trong lòng càng ngày càng nóng, có thứ gì đó rơi xuống, giống như bụi bặm đã lắng xuống.

Những lời của Thẩm Thanh Đường nhắc nhở hắn.

Đúng vậy, nếu sau này hắn trở thành cường giả, cho dù Thẩm Thanh Đường có hối hận, thì cũng không có cơ hội đâu.

Nghĩ đến đây, Tần Di đột nhiên hơi rướn người về phía trước, áp lên đôi môi mềm mại của Thẩm Thanh Đường, có chút hung dữ nói: “Đúng vậy, em không chạy thoát đâu.”

Thẩm Thanh Đường khẽ thở dài, nhắm mắt lại, đón nhận đôi môi của Tần Di.

Hơi thở thơm mát dịu dàng và hơi thở nóng bỏng như thiêu đốt hòa vào nhau, mơn trớn, quyện vào nhau.

Tất cả nhẫn nhịn của Tần Di mấy ngày nay lập tức bùng nổ, hắn vô thức hung hăng nhéo eo Thẩm Thanh Đường một cái, liều mạng hôn lên đôi môi mỏng mềm mại kia.

Hắn ban đầu vốn cho rằng, sức khỏe của Thẩm Thanh Đường đã tốt hơn, Thẩm gia cũng tốt hơn, nếu hắn không muốn tham gia cuộc thi này, liệu Thẩm Thanh Đường có quay lưng bỏ rơi hắn không?

Dù sao Thẩm Thanh Đường bây giờ rõ ràng có nhiều sự lựa chọn hơn.

Nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình phải tham gia cuộc thi này.

Bất kể những gì Thẩm Thanh Đường nói có đúng hay không, chỉ cần hắn thắng, Thẩm Thanh Đường sẽ mãi là của hắn.