Chương 47

“Thử thật thì mới có thể đi ra ngoài.” La Nguyệt đóng của phòng thử đồ lại, dường như nếu cô không thử váy thật thì cô bé không mở cửa cho Thẩm An An.

Thẩm An An cười lắc đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là tạm thời đảm nhiệm làm người mẫu mặc thử cho La Nguyệt xem.

Qua mấy phút, Thẩm An An thay váy xong, đi tới cạnh cửa gõ gõ cửa phòng thay đồ, nói với La Nguyệt đang bảo vệ ở bên ngoài: “Chị thay xong rồi, em nhanh mở cửa đi.”

La Nguyệt đáp lại một tiếng, cười hì hì mở cửa.

Thẩm An An cất bước đi ra ngoài, La Nguyệt trợn tròn mắt nhìn, khẽ nhếch miệng, cả người nhìn đến ngây người.

“Nhìn đẹp không?” Thẩm An An đi đến, xoay một vòng trước mặt La Nguyệt.

La Nguyệt điên cuồng gật đầu: “Rất đẹp, thật sự là quá xinh đẹp, quả thật giống như là tiên nữ.”

Người ta đều nói là người khác giới thì thu hút nhau còn người cùng giới thì bắt bẻ, phụ nữ nhìn phụ nữ đều là dùng ánh mắt soi mói mà nhìn, nhưng mà người phụ nữ có thể chống lại được ánh mắt soi mói của phụ nữ, chỉ có thể nói rõ là mỹ nhân chân chính.

Tuy rằng La Nguyệt là fans của Thẩm An An, cô bé nhìn Thẩm An An chỉ dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn, nhưng khi Thẩm An An thay váy mới, cả người đều tỏa ra ánh sáng, gần như là những vì sao giữa bầu trời, hào quang lấp la lấp lánh, giống như là đá quý chói sáng nhất, khiến cho La Nguyệt nhìn đến ngây người.

“Cô ơi, đem cái váy này gói lại.” La Nguyệt nói với người hướng dẫn ở bên cạnh.

“Chờ, chờ một chút.” Thẩm An An ngăn cản La Nguyệt lại: “Em còn chưa có thử, em làm sao lại mua luôn.”

La Nguyệt cười nói: “Không cần thử, chị mặc vào nhìn rất đẹp, em tặng cho chị luôn.”

Thẩm An An: “Cái này không được đâu…”

“Không cần phải nói với em câu nói như vậy, nếu không em tức giận đó.” La Nguyệt xụ mặt nói.

Thẩm An An: “…”

La Nguyệt cười híp mắt đi quang cô một vòng, trong miệng tấm tắc mà cảm thán: “Thật sự là đẹp mắt, ánh mắt nhìn của em quá giỏi.”

Cuối cùng Thẩm An An từ chối không được, không thể làm gì khác ngoài nhận chiếc váy mà La Nguyệt mua cho cô, thầm nghĩ lần sau cô lại mua một món quà gần bằng giá trị như vậy cho cô bé.

Hai người xách theo đồ đi ra khỏi cửa hàng, xe của La Nguyệt dừng ở bên cạnh bãi đậu xe.

“Em đưa chị về khách sạn trước, đã muộn như thế này rồi nếu như để cho chị đi nhờ xe trở về em lại không yên tâm.” La Nguyệt cũng không dám để Thẩm An An xinh đẹp như tiên nữ nhà cô bé thả ra ngoài vào nửa đêm đâu, chẳng may gặp phải gã bỉ ổi thì liền hỏng bét.

Thẩm An An cũng cảm thấy quá muộn cũng không an toàn, cô sẽ không từ chối ý tốt của La Nguyệt, đi theo ngồi vào xe La Nguyệt.

La Nguyệt hỏi Thẩm An An sống ở khách sạn nào, sau đó khởi động xe chạy về phía khách sạn.

Xe rất nhanh đã đi đến bên ngoài khách sạn, Thẩm An An xách đồ xuống xe, lại vẫy tay tạm biệt với La Nguyệt.

“Lần sau có thời gian lại hẹn tiếp.” La Nguyệt vẫy tay với Thẩm An An, sau đó khởi động xe rời đi.

Thẩm An An nhìn cô bé đi xa, mới xách đồ lên lầu trở về căn phòng của mình.

Vừa mới vào phòng nằm xuống, điện thoại di động của Thẩm An An lại vang lên, cô còn tưởng rằng là La Nguyệt gọi điện thoại cho cô, vừa cầm điện thoại lên nhìn, vậy mà lại là Tưởng Hồng Mai.