Chương 122

Editor : Mel*Meow

Có thể làm Tạ ảnh đế và Trương Đạo đều cùng khách khí như vậy, còn có thể mặt không đổi sắc trợn tròn mắt nói dối, không dám đắc tội, đây không phải có kim chủ sau lưng thì là gì?

Người này là lão đại nhà nào vậy?

Như thế nào mà trong vòng một chút tiếng gió cũng chưa hớt được?

Các phóng viên sôi nổi liếc nhau, trong lòng có chút cảm thấy ngoài ý muốn.

Các phóng viên đều muốn nghe lời phê bình kỹ năng diễn xuất của Vô Danh từ mồm hai vị ảnh đệ, lại dựa vào đó viết bài Vô Danh có kim chủ chống lưng, đáng tiếc hai vị ảnh đế đều không chịu phối hợp, các phóng viên cũng chỉ còn cách hành quân lặng lẽ, tiếp tục chạy sang phỏng vấn Vô Danh.

Có thể bởi vì trước đó thái độ của bọn họ quá tệ, tâm tình Vô Danh cũng không tốt, Cổ Duệ Chính càng là trực tiếp kéo Sở Triều Dương tiến thẳng vào bên trong rạp chiếu phim, không phản ứng mấy phóng viên này nữa.

Đối mặt với Cổ Duệ Chính tùy hứng như thế, nhóm truyền thông cũng chẳng thể làm gì.

Bọn họ đúng là muốn viết bài phốt đấy, mấy năm trước bởi vì cái việc của Lư Du Nhiên kia, thanh danh của hắn bị bôi đen đến mức người người đòi đánh, nhưng hắn lại không hề để bụng, muốn tỏ thái độ gì với truyền thông, vẫn cứ trực tiếp tỏ thái độ đó.

Bọn họ viết bài phốt hắn đạo nhái tác phẩm của người khác, hắn liền dùng thực lực của mình vả mặt truyền thông.

Hắn căn bản không cần phải đạo nhái.

Trên người Sở Triều Dương thiếu đi một cỗ tùy ý như Cổ Duệ Chính.

Cô đã từng nghe một nghệ sĩ nổi tiếng nói như thế này: Với người dưới thì coi chính mình là người, với người trên thì coi người ta là người.

Cô cố gắng học tập, chính là vì hy vọng có thể đối tốt với bản thân mình hơn một chút, có thể cho chính mình được tùy hứng hơn một chút, không cần phải quá băn khoăn đến đánh giá của một vài người râu ria.

Cô cười xin lỗi một cái với mấy người Trương Đạo, sau đó liền bị Cổ Duệ Chính bắt lấy cổ tay kéo vào sảnh chính rạp chiếu phim.

Là một người của công chúng, bạn không có khả năng được tất cả mọi người yêu mến, cuộc sống sinh hoạt của bạn thường xuyên tràn ngập hai loại cảm xúc cực đoan, một loại là bị người ta yêu thích đến mức điên cuồng, một loại là phải chịu đựng ác ý của vài người mạc danh.

Trước đó, khi đối mặt với các vấn đề ác ý cay nghiệt của các loại phóng viên, trong lòng Sở Triều Dương quả thật là có chút không thoải mái, nhưng được Cổ Duệ Chính bảo vệ thực sự làm cô cảm thấy ấm áp.

Cổ Duệ Chính buông cổ tay của cô ra: “Không mang phiền toái đến cho em chứ?”

Sở Triều Dương lắc đầu, khẳng định nói: “Không có, anh đặc biệt soái, em hẳn là nên học làm theo hành động của anh.”

Khóe môi Cổ Duệ Chính nhợt nhạt giơ giơ lên, “Vậy là tốt rồi.”

Sở Triều Dương thật sự cảm thấy, trên người Cổ Duệ Chính có rất nhiều điểm đáng để cô học tập.

Mối quan hệ bạn bè đúng cách là khi hai người ảnh hưởng đến nhau, nhìn thấy ưu điểm của nhau rồi học tập theo ưu điểm của đối phương.

Cổ Duệ Chính ở trên người Sở Triều Dương học được thái độ sống tích cực, lạc quan, rạng rỡ như ánh mặt trời, mà Sở Triều Dương ở trên người hắn học được sự tiêu sái tùy ý.

Lễ chiếu đầu mời rất nhiều người tới, phần lớn đều là diễn viên và ngôi sao ca nhạc nổi tiếng trong vòng.

Có một số là bằng hữu của Tạ Mộc Văn, lại đây cổ động, một số là hướng về phía Trương Đạo, hy vọng có thể nhận được thêm nhiều cơ hội hợp tác hơn, còn có một số là hướng về phía Vô Danh và Cổ Duệ Chính.

Nói đúng hơn là bọn họ hướng về phía Cổ Duệ Chính và Người trong mộng nên mới tới, bọn họ tính toán hỏi thăm hai người về thân phận của Người trong mộng, muốn thỉnh cầu hợp tác, cùng với ý định hy vọng Cổ Duệ Chính sẽ tham gia chế tác cuốn album tiếp theo cho bọn họ.

Đáng tiếc tất cả mọi cành oliu duỗi đến chỗ Cổ Duệ Chính đều bị vài câu thẳng thắn của hắn đánh gãy, “Chuyện công việc, hợp tác gì đó, vui lòng liên hệ với người đại diện của tôi, cảm ơn.”

“Gần đây tôi không rảnh, tôi muốn chế tác cho cuốn album của riêng mình, sau đó còn có album của Vô Danh.”

“Sang năm? Sang năm tôi cũng không chắc, đến lúc đó nói sau, có lẽ khi đó tôi còn phải chế tác cuốn album thứ tư cho Vô Danh nữa kìa.”

Sở Triều Dương đặc biệt thích khí chất cổ kính này ở trên người hắn, bất tri bất giác cũng chịu ảnh hưởng theo, chỉ là không giống như hắn cự người với khoảng cách ngàn dặm ngoài xa, mà cô lại khéo léo nở nụ cười thân thiện lễ phép, sau đó ý tứ lời nói cũng không khác Cổ Duệ Chính là bao: “Album còn đang trong giai đoạn chế tác.”

“Ngại quá, mấy chuyện liên quan đến Người trong mộng là việc tư của hắn, tôi tiết lộ không được hay cho lắm thì phải.”

“Chuyện công tác đều do người đại diện của công ty an bài.”

Trả lời đều thập phần thẳng thắn.

Nếu nói thái độ của cô ngạo mạn, đâu có đâu, thái độ của cô vẫn luôn rất tốt, sẽ không khiến người bị từ chối cảm thấy xấu hổ dù chỉ một chút, mà cô chính là kiểu nước tát không lọt, kín kẽ không một lỗ hổng, hỏi chuyện về Người trong mộng cả nửa ngày, nửa điểm cũng không lộ ra.

Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu thôi, nếu bọn họ có một người sáng tác kim bài như vậy, khẳng định là bọn họ đều sẽ cất giấu thật tốt, chỉ hy vọng người ta có thể hợp tác với mỗi mình mình.

Thấy không moi được thông tin gì, bon họ mới chuyển đề tài, tỏ vẻ bình thường bọn họ hay tham gia các buổi tụ tập riêng của những người trong vòng, cho nên bọn họ sẽ giới thiệu cho cô tài nguyên này tài nguyên kia, nói thêm cả về những người trong nghề.

Thậm chí còn nói với Sở Triều Dương về một số ông chủ lớn trong giới mà cô hoàn toàn không biết.

Nếu là một minh tinh cụ thể nào đó có khả năng Sở Triều Dương còn biết, tại vì họ thường xuyên xuất hiện trên tạp chí và truyền thông, chứ nếu nói về mấy ông chủ phía sau màn, Sở Triều Dương thật đúng là không biết và cũng không hề có ý định muốn biết.

Đối mặt với những lời mời như vậy, Sở Triều Dương đều tươi cười khách khí, không mất lễ phép mà nói: “Cảm ơn, có cơ hội sẽ tham gia.”

Bọn họ còn định cùng Sở Triều Dương lôi kéo làm quen, ai ngờ lúc này ánh đèn rạp chiếu bất ngờ phụp tắt, điện ảnh sắp bắt đầu trình chiếu.

Tạ Mộc Văn ngồi ở bên phải Sở Triều Dương, nhìn thấy Sở Triều Dương bên cạnh chuyên chú nhìn màn hình lớn y như một cô học sinh hiếu học, liền nghiêng đầu thấp giọng an ủi cô một câu: “Đừng khẩn trương, cô diễn rất tốt.”

Diễn có được hay không không thể nói trước được, bởi vì còn phải xem hậu kỳ cắt nối biên tập như thế nào, đạo diễn hậu kì và biên tập sư phụ trách cắt nối biên tập cho bạn màn ảnh ra sao.

Cũng không phải bạn diễn cảnh nào cảnh đó liền xuất hiện trong phim điện ảnh.

Sở Triều Dương quay đầu cười cười với hắn, lại nhìn về phía màn hình lớn.

Trong bóng đêm, Tạ Mộc Văn không thể hoàn toàn thấy rõ biểu tình của cô, chỉ thấy đôi mắt cô sáng ngời hết sức.

Cảm giác khác biệt với dung mạo tuyệt sắc tuyệt trần mà cô sở hữu chính là, Sở Triều Dương ngoài đời tựa hồ như là một người không có góc cạnh và nhuệ khí, tính tình của cô phi thường tốt, không hề bởi vì cô có dung mạo quá mức mỹ lệ kia mà kiêu ngạo, vênh váo, hung hăng.

Cô hoàn toàn khác với hình ảnh mà hắn nghĩ về cô trước khi cả hai tiếp xúc lẫn nhau.

Phim điện ảnh chuẩn bị chiếu lần đầu, rạp chiếu phim cũng dần dần an tĩnh lại, mọi người đều tập trung tinh thần nhìn lên trên màn hình lớn.

Phân cảnh đầu phim vô cùng hoành tráng hùng vĩ, đây là phân đoạn nam chính Triệu Vũ lĩnh thiên quân vạn mã chém gϊếŧ trên chiến trường, khung cảnh và tạo hình phim đều rất thật chất, trên mặt nam chủ vướng tro bụi, áo giáp trên người theo hành động vang lên tiếng sột soạt leng keng.

Lúc sau, hắn chiến thắng, khải hoàn hồi triều.

Tần Hạng Uân diễn viên vai nam chủ đế vương định đứng ở bên ngoài tường thành mười dặm, nghênh đón đại tướng quân chiến thắng trở về.

Tần Hạng Uân ngồi ở trong xe ngựa, lúc này một trận gió nhẹ thổi qua, một làn gió thanh mát đem sa mành thổi lên, vén ra một góc nhỏ, làm lộ nữ tử mềm mại không xương ở bên trong, nàng ghé lên trên vai của đế vương, cận kề khuôn mặt.

Lúc này nàng vừa lúc nghiêng đầu nhìn qua khe hở, lia mắt về phía này, trên mặt còn mang theo ý cười kiều mị chưa tan.

Một nháy mắt này phảng phất như đã cướp đi hô hấp của tất cả mọi người.

Quá đẹp!

Nếu không phải đã sớm biết người này là diễn viên chính Vô Danh, bọn họ thậm chí còn không nhận ra nữ nhân kiều kiều mị mị trên màn ảnh kia, cư nhiên lại là Sở Y Huyên.

Lúc này trong đầu bọn họ bỗng nhiên xuất hiện câu nói kia của Tần ảnh đế: “Trừ nàng ra, không ai có thể là Linh Lung.”

Cô ấy không phải Sở Y Huyên, cũng không phải Vô Danh, cô ấy là Linh Lung.

Bọn họ còn muốn nhìn thêm chút nữa, đáng tiếc thay hình ảnh chỉ chợt lóe lên rồi vội biến mất, gió qua, mành sa hạ xuống, đem người bên trong hoàn toàn che khuất, chỉ chừa một bóng dáng làm người nhìn chưa đã thèm, sau đó cỗ xe ngựa cổ xưa tiếp tục chậm rãi chạy về phía trước.

Tất cả toàn bộ người xem tại hiện trường lúc này phảng phất như đều bị một cái móc câu nhỏ câu mất nhân tâm, lên không được, xuống cũng không xong.

Nếu bây giờ không phải đang ở rạp chiếu phim mà là mở đĩa ở trong nhà, bọn họ hận không thể lập tức tua ngược phân cảnh vừa rồi, sau đó nhấn tạm dừng, ngắm đi ngắm lại hình ảnh vừa mới thoáng qua kia.

Ra khỏi thành mười dặm, đại quân của Triệu Vũ đã trở về, mà vương giá vốn nên hoan nghênh bọn họ khải hoàn lại khoan thai tới muộn.

Lúc này Tạ Mộc Văn sắm vai Triệu Vũ dựng trường kiếm trong tay lên, loảng xoảng quỳ một gối xuống đất, tất cả các binh lính cũng theo đó quỳ xuống, hắn lớn tiếng hô: “Tham kiến bệ hạ, không phụ kỳ vọng của người!”

Phân cảnh này được dùng màn ảnh lớn lia góc rộng, đám người đông nghìn nghịt phải kéo dài đến vài dặm, nhìn qua thập phần đồ sộ.

Đế vương tươi cười đầy mặt xuống xe, nhanh chóng tiến lên đỡ Triệu Vũ dậy, kích động nói lời động viên chúng tướng sĩ, đem tất cả một mặt ôn nhu, thành thật của hắn bày ra.

Nhưng ánh mắt Triệu Vũ lại xuyên qua người đế vương, nhìn về vương giá trước mặt cách đó không xa, chỉ mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu bên trong.

Tiếp đó khung cảnh liền chuyển, quay tới bữa tiệc ăn mừng chiến thắng.

Đối với việc nắm giữ sắc thái hình ảnh, đạo diễn Trương Trị Bình thực hiện vô cùng tốt, đại đa số sắc thái đều chọn dùng ba màu trắng đen xám làm chủ đạo, khiến cho thước phim điện ảnh có vẻ dày nặng mà cổ xưa, cảm giác lịch sử cũ kỹ ập vào từng cơn.

Văn thần võ tướng phân ra ngồi ở hai phía, tiếng nhạc cung đình hoa lệ vang lên, một nhóm vũ công xuyên làn váy trắng quét đất uyển chuyển nhẹ nhàng lả lướt tiến vào, theo tiếng đàn, những nữ tử váy trắng dần dần hạ thấp người xuống, lộ ra nữ tử xuyên làn váy đỏ rực như lửa ở giữa.

Nữ tử lấy ống tay áo che mặt, một đôi mắt đẹp đào hoa giống như hàm chứa làn thu thủy, doanh doanh nhìn về vị đế vương trước mắt.

Một cái liếc mắt này không chỉ làm vị đế vương ở bên trên kia mất hồn, mà tất cả mọi người đang xem phim lúc này cũng nhịn không được tim đập thình thịch.

Hồng Dĩnh cũng vậy, hắn nhịn không được giật giật thân thể, ngồi thẳng hơn chút.

Hắn cảm thấy, cho dù bộ phim nhựa này chẳng ra gì, chỉ xem mỗi Vô Danh thôi đã đáng giá bỏ tiền trả vé.

Đạo diện Trương Trị Bình không hổ là một trong những đạo diễn xuất sắc nhất của nền điện ảnh Hong Kong, người Hong Kong bọn họ giỏi trong việc quay chụp lột tả vẻ đẹp nữ giới, giỏi về việc bắt lấy những điểm đặc sắc trên người mỹ nhân, khai quật những điểm đẹp nhất trên người các cô.

Trước đó khi nhìn Sở Y Huyên, hắn chỉ thấy đẹp ở da dẻ, không ở cốt cách, không ở thần thái.

Đẹp thì đẹp đó, nhưng đẹp lại không có ý vị, cứ cảm thấy nhạt nhẽo, thiếu một chút gia vị bổ trợ, so với những tuyệt thế giai nhân trong kịch bản thì cô dường như là thiếu đi một cái gì đó.

Nhưng mà lúc này, mỹ nhân trên màn ảnh quả không hổ là một mỹ nhân có bản lĩnh đến mức có thể làm cho một thế hệ đế vương không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân.

Hắn vốn là người yêu thích điện ảnh nghệ thuật, đối với những bộ điện ảnh thuần chất thương mại như vậy, hắn cảm thấy không mấy hứng thú, đặc biệt bên trong còn có một cô bình hoa nổi tiếng được cắm thêm vào, nhưng mà lúc này đây, hắn lại bắt đầu chờ mong biểu hiện kế tiếp của Vô Danh.

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -

_9/4/21_