Chương 123

Editor : Mel*Meow

Hồng Dĩnh có bút danh là ‘ Té nhầm phàm trần ’, hắn sinh ra trong một gia đình thư hương, từ nhỏ đã đam mê đọc sách và xem phim điện ảnh, từ thời sơ trung đã có sự nhiệt tình sâu sắc đối với việc viết văn, nhưng hắn không viết văn học truyền thống, mà là viết cảm tưởng về các bộ điện ảnh mà mình từng xem, bốn năm đại học, hắn càng là xem thêm vô số bộ điện ảnh khác nhau, viết qua rất nhiều bài viết bình luận điện ảnh, ở trong vòng phê bình điện ảnh cũng được coi như là một người có danh khí cao.

Nhưng sở dĩ danh khí của hắn cao như vậy, không phải bởi vì hắn thu được một giải thưởng văn học lớn nào đó, hoặc là trở thành một nhà văn lớn thần bí nào đó, mà là bởi vì khi học năm hai đại học, có một bộ phim điện ảnh nghệ thuật bị các nhà phê bình văn học chỉ trích tới lui, riêng hắn lại cảm thấy bộ phim điện ảnh kia quay chụp không tồi, vì thế ở trên mạng khẩu chiến khắp nơi, nhất chiến thành danh.

Sau khi nữ chủ Linh Lung lên sân khấu biểu diễn, màn ảnh lại cho Tạ ảnh đế góc quay cận cảnh, lúc này cảm xúc của nam chủ Triệu Vũ đang quay cuồng tột độ, tiếp theo hình ảnh chợt lóe, ở trong rừng cây nhỏ nọ, ánh đỏ xẹt qua màn hình, lộ ra gương mặt thanh triệt, non nớt, trẻ con của nữ chủ, đôi mắt nàng trong veo tựa suối nước đầu nguồn, đôi mắt cùng đáy mắt đều nhuộm ý cười vô tư lự.

Cùng với một trận tiếng cười thanh thúy, một thanh niên tập võ khua kiếm ở dưới tàng cây dần triển lộ trước mắt mọi người.

Thiếu niên anh khí bừng bừng, mặt mày càng là đếm không hết ngạo khí nhiệt huyết thiếu niên, cứ như là trong thiên hạ không có việc gì có thể khiến hắn sợ hãi, tự tin, bình tĩnh lại lỗi lạc.

Tiếp theo gương mặt Vô Danh trên màn ảnh lớn dần trở nên mơ hồ, lộ ra một gương mặt giống với nàng nhưng lại tràn đầy vũ mị, mị hoặc.

Dáng múa của nàng nhanh nhẹn tuyệt đẹp, nhưng nàng đã không còn như trong quá khứ của nam chủ, ngây thơ đơn thuần.

Hình ảnh lần thứ hai rơi xuống trên người nam chủ, hắn rũ mi mắt không nhìn nàng, nhưng ngón tay lại niết chén rượu đến mức trắng bệch, phảng phất như ngay sau đó hắn có thể nghiền nát chén rượu trong tay thành nhiều mảnh nhỏ.

Mà đế vương ngồi ở đầu bên kia lại mặt đầy mê muội mất hồn mất vía nhìn về phía mỹ nhân đang khiêu vũ bên dưới, lúc này mỹ nhân đã nhảy xong động tác cuối cùng, nàng chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt câu nhân nhìn thẳng về phía đế vương, lộ ra một nụ cười yêu mị cực điểm.

Màn ảnh này là cảnh quay cận mặt.

Đem vẻ đẹp của Vô Danh bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Người xem cảm thấy phảng phất như nữ chủ đang ở ngay trước mắt cười với bọn họ, cặp mắt kia đẹp đến mức không ngôn từ nào có thể hình dung được hết, đã yêu mị lại còn chứa vài phần hồn nhiên, nàng dường như đang tỏa sáng, một bộ điện ảnh với tông sắc tối tăm dày nặng làm chủ phảng phất như vừa được đôi mắt của nàng chiếu sáng.

Trái tim bọn họ nhảy dựng liên hồi, còn muốn tỉ mỉ xem lại, hình ảnh đã đi qua, mỹ nhân dáng người lả lướt từng bước một chậm rãi hướng về phía đế vương.

“Vừa nãy tao có để ý Vô Danh, hình như ngoài đời cô ấy không lóa mắt như trên màn ảnh thì phải.” Thi Đào nói với người ngồi bên cạnh hắn.

Người bằng hữu ngồi bên người hắn cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nói: “Trong hiện thực, cả người cô ấy cứ như bước vào trạng thái ‘ thu ’ * ấy, hoàn toàn không bộc lộ mũi nhọn.”

*Thu: thu liễm, thu mình lại.

Hắn vừa nói như vậy, Thi Đào ở bên cạnh liền phát hiện, trong phim điện ảnh cả người Vô Danh đều luôn duy trì trạng thái ‘ phóng ’ * , dùng phương thức khai hỏa toàn bộ khí tràng của mình, đem hết thảy vẻ đẹp mỹ miều hiển hiện ra.

*Phóng: hiểu là phô triển hết những gì mình có ra. Thu >< Phóng

Hơn nữa đạo diễn Trương Trị Bình cực kỳ am hiểu việc xử lí ánh sáng, hình ảnh, sắc thái, tạo thành một Vô Danh xán lạn mỹ lệ đến mức tận cùng như trên màn ảnh.

Vẻ đẹp của cô sắc nhọn bức người, cực kỳ có tính xâm lược.

Đặc biệt là khi nữ chủ đi đến bên người đế vương, sau khi kính rượu với đế vương xong, ngoái đầu liếc mắt nhìn về phía nam chủ, một cái liếc mắt này trong mắt cô quả thực toàn bộ đều là diễn, người xem nhiệt huyết sôi trào, sức dãn của cốt truyện cũng được nâng cao.

Theo đó, Hồng Dĩnh cũng hưng phấn hẳn lên, vốn dĩ hắn không hề chờ mong gì ở Vô Danh, lại đây xem phim điện ảnh đơn giản chỉ là bởi vì nhận được thiệp mời mời đến xem buổi chiếu đầu của đoàn phim, vừa lúc hôm nay được nghỉ, hắn nhàn rỗi không có việc gì, bản thân mình lại là một người thích xem phim điện ảnh, vì thế mới chạy tới đây xem buổi chiếu đầu.

Hắn là kiểu người thuần túy yêu thích xem phim điện ảnh, cực kỳ chán ghét những người làm phim vì mục đích riêng mà không phải đến từ niềm đêm mê của bản thân, đặc biệt là những đoàn phim để một diễn viên kém đảm nhận một nhân vật quan trọng để tăng độ nổi tiếng cho diễn viên kia.

Chẳng qua…… Hình như bản thân Vô Danh đã rất nổi rồi mà nhỉ.

Điện ảnh tiếp tục chiếu, lúc sau chủ yếu đều là phần diễn của hai nam chủ, quyền mưu, chiến tranh, sóng ngầm mãnh liệt lại kinh tâm động phách, đem dã tâm đối với quyền thế của nam chủ Triệu Vũ bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, khiến khán giả hô to đã ghiền.

Đây không phải là một nhân vật nam chủ truyền thống kiểu cũ luôn treo cao tinh thần chân thiện mỹ, lúc nào cũng đối tốt với tất cả mọi người.

Mà dã tâm của hắn bừng bừng, lợi dụng vị hôn thê đã bị đế vương bá chiếm trộm lấy hổ phù.

Còn đế vương ngu ngốc mềm yếu, hắn cũng không phải là một nhân vật phản diện theo khuôn mẫu truyền thống, hắn không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân, thâm tình si mê nàng đến mức không màng giang sơn đất nước, lại làm người ta cảm động thật sâu.

Mà nữ chủ Vô Danh, khi ở trong thâm cung nàng yêu mị bức người, khi phát hiện ra bộ mặt thật của nam chủ nàng đau đớn thương tâm, khi nhảy xuống tường thành nàng thê ai tuyệt vọng.

Nàng ngửa đầu ngã từ trên tường thành xuống, lúc đáp đất dường như nàng còn chưa chết hẳn, trên cánh môi tái nhợt mỹ lệ trào ra một dòng máu đỏ tươi, nàng trợn tròn mắt, không tiêu cự nhìn lên trên không trung, máu dưới thân chậm rãi chảy xuôi, hòa hợp đến lạ với bộ váy đỏ rực của nàng.

Đây cũng là một phần quay cận cảnh, cặp mắt kia thanh thấu mỹ lệ tựa lưu li.

Thật mau màn ảnh lại dần dần kéo ra xa.

Đạo diễn Trương Trị Bình quả thực là đem sắc thái hình ảnh chơi đùa đến cực hạn.

Trên mảng đất trống bao la rộng lớn, nơi xa là một mảnh thiên quân vạn mã đen xì đông nghìn nghịt, tường thành tối tăm, đầy trời cát vàng, trong thiên địa chỉ có một mạt đỏ rực bắt mắt.

Lúc này vang lên theo màn ảnh là nhạc đệm [Nhất sinh sở ái] do Cổ Duệ Chính và Sở Triều Dương cùng nhau hợp tác biểu diễn, bài hát này sớm đã nổi tiếng toàn quốc, rất nhiều người đều đã mua đơn khúc này về nghe, thậm chí trên các kênh truyền thông lớn, các đài radio, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại phát bài hát này.

*Nhất sinh sở ái:

Nhưng bởi vì tiết tấu và ca từ của bài hát này không quá thanh thoát, không thuộc loại lưu loát dễ hát, thậm chí phần ca từ của giọng nữ còn có chút mơ hồ không rõ, tựa hồ như bài hát này không nổi ở phần ca từ mà chủ yếu là do giai điệu, dẫn tới khi hát bài hát này, phần lớn mọi người đều chỉ ậm ừ ngâm nga giai điệu, không sử dụng ca từ.

Và đương nhiên, mức độ thưởng thức bài hát này cũng không bằng [Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân].

Nhưng mà trong khung cảnh này, bên tai vang lên giai điệu quen thuộc, bất tri bất giác, nhẹ nhàng lau gương mặt một phen, đã là lệ chảy đầy mặt.

Tựa hồ như trước đó nữ chủ và đế vương có bao nhiêu ngọt ngào ôn nhu, trước đó nữ chủ tươi đẹp xán lạn bao nhiêu, sau khi nữ chủ chết mới có bi thương cỡ đó.

Lại tựa hồ như bài hát trước đó có bao nhiêu ấm áp, sống động, phóng khoáng, tất cả đều là vì khi nữ chủ chết sẽ cảm thấy lời ca đó buồn bấy nhiêu.

Ở trên phương diện điều chỉnh tiết tấu hình ảnh và âm thanh, đạo diễn Trương Trị Bình thật sự là lô hỏa thuần thanh.

Hắn biết phải quay như thế nào mới có thể chạm đến cảm xúc của người xem, mới có thể đem cỗ tình cảm này phát huy đến mức tận cùng.

Mà đúng lúc này, màn ảnh bỗng nhiên chuyển hướng đến trên người nam chủ Triệu Vũ đang cưỡi chiến mã lao thẳng về phía trước, theo động tác giơ kiếm lên cao, hắn gào lên một tiếng lớn phảng phất như phát ra từ tận sâu trong tâm hồn: “Sát!”

Thiên quân vạn mã cùng nhau lao về phía tường thành.

Thành mất, nước vong.

Lúc này đế vương, người vốn phải trở thành tù nhân, dường như từ khoảnh khắc nữ chủ chết đi kia, linh hồn của hắn đã không còn nữa, giữa một mảng đổ vỡ, tóc hắn rối tung, gương mặt dơ loạn, trong lòng ngực ôm một mạt đỏ thẫm, thê lương bước về phía trước.

Theo phim điện ảnh kết thúc, từng dòng chữ phụ đề trôi, ánh đèn sáng lên, sau một trận im lặng trầm mặc thật lâu, đầu tiên là thưa thớt vài tiếng vỗ tay, tiếp theo đó là từng hồi từng hồi vỗ tay nhiệt liệt.

Toàn bộ mọi người đứng lên, nhìn về phía đoàn phim và nhóm diễn viên chính.

Ánh mắt khi bọn họ nhìn Vô Danh cực kỳ phức tạp, thậm chí có người còn chưa thoát thân được khỏi cốt truyện, hy vọng từ trên người Vô Danh tìm thấy bóng dáng của Linh Lung.

Bọn họ không muốn tin rằng, một nữ nhân đẹp đến mức tận cùng như vậy đã chết rồi.

Bọn họ tựa hồ còn muốn từ trên người Vô Danh tìm được một thứ gì đó an ủi.

“Không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.” Thi Đào thở dài với ông bạn bên người: “Đến khi bộ điện ảnh này chiếu chính thức, mày còn tới xem không?”

Bằng hữu bên người hắn cũng ngơ ngẩn mà ngồi ở chỗ kia: “Xem, mày thì sao?”

“Khẳng định là xem a!” Thi Đào vỗ đùi, đứng lên, tìm Vô Danh khắp nơi.

Bây giờ trong lòng hắn vẫn còn rất hụt hẫng đây, muốn tìm Vô Danh xem có thể chụp chung một tấm ảnh hay không.

“Thật đã ghiền!” Những người khác đánh giá nói, “Hai vị ảnh đế đều bạo phát thể hiện kỹ năng diễn xuất tốt nhất có thể, khó có được chính là, Vô Danh ở trong đó là để điểm mắt cho rồng, mà không phải chỉ làm một bình hoa.”

“Ban đầu tôi cho rằng bộ điện ảnh thương mại này được làm ra chủ yếu là để nâng đỡ Vô Danh, từ tận đáy lòng bản thân tôi vốn chẳng kỳ vọng gì vào nó, không nghĩ tới đạo diễn Trương Trị Bình lại không hề tốn quá nhiều bút mực cho Vô Danh, chỉnh cốt truyện bộ diễn này đến cực kỳ xuất sắc.”

“Tôi lại không nghĩ vậy, tôi thấy có thể cho Vô Danh thêm nhiều suất diễn hơn nữa, cô ấy diễn rất tốt.”

“Quả không thể tin được mỹ nhân kia là do Vô Danh diễn đấy, người này với người trong quá khứ thật sự là một à?”

“Rất nhiều diễn viên cũng đều như vậy mà, thiếu một đạo diễn ưu tú chỉ điểm cho, mấy ông xem những bộ phim trước đó cô ấy diễn là cái gì đi? [Tiểu thư gặp nạn], [Chim sẻ biến thành phương hoàng] ???.”

“Kỹ thuật diễn của Vô Danh xem như là đã nhập môn.”

Thi Đào và bạn của hắn cũng một bên nói chuyện, một bên chờ ở bên ngoài phòng chiếu phim, thời điểm chờ được Vô Danh, hắn vội vàng đuổi theo: “Xin chào, cô có thể chụp cùng tôi một tấm ảnh không?”

Sở Triều Dương đang đứng ở bên cạnh Trương Đạo, chung quanh có rất nhiều người tiến đến chúc mừng Trương Đạo.

Bộ điện ảnh này không thể nghi ngờ là sẽ thành công.

Rất nhiều người sau khi xem hết phần chiếu phim điện ảnh liền rời khỏi luôn, mà những diễn viên chủ chốt như bọn họ còn phải ở lại, tham gia tiệc mừng buổi tối.

Sở Triều Dương quay đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn nam tử trẻ tuổi trước mắt này, gật đầu cười nói: “Đương nhiên được.”

Trước đó cô đang khoác tay Cổ Duệ Chính, thấy vậy cũng không buông Cổ Duệ Chính ra, mà là lôi kéo hắn đứng ở phía trước poster tuyên truyền, ba người cùng nhau chụp ảnh.

Hiện tại chỉ cần cô đứng chung khung hình với bất cứ một nam nhân nào đó thôi, truyền tới truyền thông bên kia đều sẽ là một cọc tai tiếng, vì vậy cô tự nhiên là sẽ không lưu lại một tai hoạ ngầm lớn như vậy.

Sau khi chụp ảnh xong, Thi Đào còn cẩn thận mà nhìn thẳng vào hai mắt Vô Danh, sau đó chịu đựng cảm giác mất mát trào ra từ đáy lòng, lặng lẽ rời đi.

Bạn hắn còn hỏi hắn: “Làm sao vậy? Trưng ra một bộ mặt thất tình thế kia.”

Thi Đào thẫn thờ mà nói: “Vô Danh và Linh Lung hoàn toàn không phải là cùng một người, cả người Linh Lung quang mang bắn ra bốn phía, mị lực phi phàm, mà Vô Danh……”

“Không được xinh như trên phim điện ảnh hả? Tao thấy ngoài đời cô ấy đâu hề kém cạnh nhan sắc trên màn ảnh đâu.”

Thi Đào rối rắm mà nhíu nhíu mi, “Mày không cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn tao, thật……” Ngưng một chút, suy nghĩ tìm từ thích hợp: “Hiền từ?”

“Hiền từ?” Thằng bạn hắn bật cười: “Cái quỷ gì thế?”

Thi Đào cũng cảm thấy có thể là mình nhìn lầm rồi.

“Nhưng ngoài đời cô ấy khác trên phim điện ảnh rất nhiều, điều này cũng chứng mình rằng kỹ năng diễn xuất của cô ấy rất tốt.”

“Ừ.” Thi Đào gạt cảm giác vắng vẻ ở trong đáy lòng sang một bên, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi rạp chiếu phim, trên mặt mang nét cười nói với bạn hắn: “Tao nghĩ trở về tao có thể viết bài bình luận điện ảnh rồi.”

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -

_22/4/22_