Chương 124

Editor : Mel*Meow

Sau khi kết thúc buổi công chiếu điện ảnh chính là tiệc mừng buổi tối.

Tiệc tối được tổ chức trong một nhà hàng ở ngay tầng trên của rạp chiếu phim.

Chung quanh y hương tấn ảnh, ăn uống linh đình, Sở Triều Dương lại không có hứng thú lắm, cô thật sự không phải kiểu người biết ứng đối với mấy loại trường hợp như thế này.

Cổ Duệ Chính cũng giống vậy, nếu không phải Sở Triều Dương ở đây, Cổ Duệ Chính tuyệt đối sẽ không ở cái địa phương này lãng phí thời gian.

Tiệc tối hôm nay có rất nhiều người tham dự, toàn bộ đều là tới chúc mừng Trương Đạo, còn có rất nhiều người vây quanh ở bên người Sở Triều Dương.

Cả Lư Du Nhiên cũng tới đây.

Nhìn thấy Vô Danh, Lư Du Nhiên tỏ vẻ cứ như là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, cực kỳ thân thiết đi đến bên người Sở Triều Dương, khóe môi hàm chứa ý cười thân thiết, trong tay cầm một cái ly cao cổ, chậm rãi đi tới, hô một tiếng: “Y Huyên!”

Ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều hướng hết về đây.

Ai chẳng biết hai cuốn album gần đây của Lư Du Nhiên đều muốn giẫm lên trên người Vô Danh và Cổ Duệ Chính để thượng vị, cuối cùng thì sao, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hai album đều lăn lộn mệt tới tận nhà bà ngoại, đến cả phí tuyên truyền còn không bù đủ vốn, hiện tại phải chạy sang diễn phim truyền hình.

Không nghĩ tới Lư Du Nhiên gặp lại Vô Danh, còn có thể mặt không đổi sắc tiến lên chào hỏi, bọn họ thực sự là bội phục Lư Du Nhiên luôn.

Lư Du Nhiên đi đến bên người Sở Triều Dương, dang hai cánh tay ra ôm cô, nói: “Đã lâu không gặp, không nghĩ tới cô tiến bộ lớn như vậy, chúc mừng.”

Cô ta nói phi thường chân thành, chân thành đến mức Sở Triều Dương cũng sắp tin là thật.

Nếu không phải biết bộ mặt thật của nữ nhân trước mắt này, Sở Triều Dương cảm thấy chính mình khẳng định là sẽ bị nữ nhân này lừa đến sái cả cổ, điều này cũng khiến cô lần thứ hai nhắc nhở chính mình, rất nhiều người, rất nhiều việc, không thể chỉ xem mặt ngoài, kiểu người giống như Lư Du Nhiên, ở trong giới giải trí, tuyệt đối không phải chỉ có duy nhất một người.

“Cảm ơn.” Cô hơi cứng đờ mà nói, đôi mắt nhìn về phía Cổ Duệ Chính, trong mắt rõ ràng đang viết: Tôi có thể đẩy cô ta ra không?

Nếu không phải đang có nhiều người ở quanh đây, cô nhất định sẽ nói: “Lư tiểu thư, có thể đừng diễn nữa được không? Quan hệ giữa tôi và cô tốt như vậy từ bao giờ?”

Nhưng mà ông bà ta đã có câu, duỗi tay không đánh người cười, ở trước mắt bao người, Sở Triều Dương đành phải trưng lên một bộ mặt tươi cười, đang chuẩn bị tránh ra khỏi cô ta, Lư Du Nhiên lại dường như có linh cảm, kịp thời buông ra trước.

Cô ta biết Cổ Duệ Chính phỏng chừng là sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt, vì vậy cũng không tiến lên ôm Cổ Duệ Chính, mà là hơi có chút phiền muộn nhìn hắn một cái, tiếp theo lúm đồng tiền tươi như hoa hiện lên: “A Chính, không nghĩ tới anh cũng tham dự những bữa tiệc kiểu này.”

Ngữ khí vừa có chút cảm thán, lại thẫn thờ, còn có vài phần hoài niệm và thưởng thức.

Trong tay cô ta là một cái ly cao cổ cao gầy, bên trong là sắc rượu vàng nhạt, vừa lúc có nhân viên tạp vụ bưng khay rượu đi qua trước mặt các cô, cô ta thuận tay vẫy vẫy tay với nhân viên tạp vụ trẻ tuổi soái khí kia, sau đó cầm một ly rượu khác lên đưa cho Sở Triều Dương, cằm khẽ nhếch, cười nhìn cô: “Uống chứ?”

Chắc hẳn cô ta cho rằng Sở Triều Dương sẽ không cự tuyệt.

Sở Triều Dương tiếp nhận ly rượu, lại không định uống.

Cô tiếp chỉ là vì ôm ý nghĩ ‘ thà đắc tội quân tử chứ tuyệt đối đừng đắc tội tiểu nhân ’, khi cô chuẩn bị cự tuyệt, nói rằng mình không thể uống rượu, Cổ Duệ Chính đã nhanh chân lao lên đoạt chén rượu đi, lạnh mặt liếc mắt nhìn Lư Du Nhiên một cái: “Rượu cô ta đưa cũng dám tiếp.”

Lư Du Nhiên u oán mà nhìn Cổ Duệ Chính, trên mặt lại vẫn như cũ treo lên một nụ cười thanh lệ: “A Chính, người lớn một chút được không? Chuyện đó cũng đã qua được gần năm năm rồi.” Cô ta giảo hoạt mà nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt với hắn: “Anh cứ như vậy, em sẽ lầm tưởng là anh vẫn còn thích em đấy.”

Sở Triều Dương có chút mông lung, cũng cảm thấy có vài phần đáng sợ.

Cô cho rằng đối phương tới đây là vì nhằm vào cô, không nghĩ tới lại là vì có ý với Cổ Duệ Chính.

Cô ta định làm gì vậy? Muốn cùng Cổ Duệ Chính nối lại tình xưa?

Sở Triều Dương còn đang suy xét, không biết mình có nên kéo Cổ Duệ Chính ra khỏi con rắn độc xinh đẹp tên Lư Du Nhiên này hay không, thì không nghĩ tới sau khi Lư Du Nhiên cảm thấy Cổ Duệ Chính bền chắc như thép, hoàn toàn không có biện pháp công hãm, liền lập tức nhả hắn ra, rồi đi đến bên người Sở Triều Dương, nói nhăng nói cuội cả một buổi tối, lời trong lời ngoài toàn bộ đều là hy vọng có thể kiếm được chút tin tức liên quan đến Người trong mộng và kim chủ của cô.

Sở Triều Dương:……

Cô có kim chủ từ bao giờ vậy? Tại sao đến cả cô cũng không biết thế???

——————————————————————

Sau khi kết thúc buổi chiếu đầu, Đàm sản xuất cực kỳ khách khí mà gọi điện thoại cho Phí Hoành: “Phí lão sư, ngài cảm thấy bộ điện ảnh này thế nào?”

Phí Hoành là một trong những nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng nhất trong nước, cũng được mời tới buổi công chiếu ngày hôm nay.

Không giống với những nhà phê bình điện ảnh nghiệp dư khác, địa vị của Phí Hoành lão sư ở trong vòng bình luận điện ảnh là phi thường cao, ông là phó chủ tịch hiệp hội phê bình điện ảnh nghệ thuật Hoa Quốc, cũng là chủ nhiệm trung tâm truyền bá giới thiệu điện ảnh nổi tiếng. Hiện đang đảm nhiệm cả chức phó chủ tịch hội phê bình điện ảnh Kinh Thị và phó hội trưởng hội phê bình điện ảnh Hoa Quốc.

Ở trong giới phê bình điện ảnh Hoa Quốc, ông có địa vị rất cao, thường xuyên được mời làm giám khảo chính trong các giải thưởng điện ảnh nổi tiếng.

Có thể nói, một câu của ông cơ bản chính là chong chóng đo chiều gió cho một bộ điện ảnh.

Đồng thời, thái độ của ông dành cho việc phê bình điện ảnh vẫn luôn là rất thận trọng.

Ông trầm ngâm một lát, nói: “Tôi đồng ý với lời nói kia của Trương Đạo, Vô Danh là một diễn viên rất có linh khí, nếu được chỉ bảo thêm nữa, về sau chưa chắc không thể xông ra chiếm một mảng trời lớn trong bầu trời điện ảnh, đạt được danh hiệu Tam Kim ảnh hậu*.”

*Tam Kim ảnh hậu: người vinh dự cầm về được cả ba cúp ảnh hậu của ba giải thưởng điện ảnh uy tín nhất Trung Quốc: Kim Kê (đại lục), Kim Tượng (Hồng Kông) và Kim Mã (Đài Loan). Hiện Trung Quốc chỉ có 3 Tam Kim ảnh hậu là Châu Tấn, Chương Tử Di và Châu Đông Vũ.

Đàm sản xuất hít hà một hơi.

Hắn không nghĩ tới, Phí Hoành lại đánh giá Vô Danh cao như vậy.

Trước đó Phí Hoành lão sư đã từng đánh giá qua Tạ Mộc Văn, nói hắn có khả năng sẽ trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong mấy năm gần đây, quả nhiên, ba năm trước đây, vào năm 29 tuổi, Tạ Mộc Văn bắt lấy danh hiệu ảnh đế của giải thưởng Kim Kê.

“Về bài bình luận điện ảnh thì……” Đàm sản xuất hỏi.

“Khi động bút tôi sẽ châm chước một chút vậy.” Phí Hoành nói.

Những người có thể có lực ảnh hưởng lớn giống như ông, bọn họ đều rất quý trọng từng chiếc lông chim của chính mình, trên phương diện phê bình điện ảnh, bọn họ cũng sẽ đánh giá càng thêm thận trọng.

Ông nghiêm túc suy tư đến riêng từng một nhân vật trong phim nhựa, từng nội dung nhỏ trong cốt truyện, cuối cùng cầm bút máy trong tay lên: ‘ Kết cấu hình ảnh toàn bộ bộ phim đều rất vững chắc chặt chẽ, nhìn y như đang chiếu lại một lịch sử đã từng xảy ra, nhạc dạo gãi đúng chỗ ngứa, khiến tình tiết bộ phim càng thêm dày nặng vững chắc, mà trong đó, diễn xuất của Vô Danh, càng là ngoài dự đoán của mọi người……’

..

Sau khi trở về từ rạp chiếu phim, Hồng Dĩnh liền trực tiếp trở lại trường học, gọi điện thoại cho học muội Hàn Yên*.

*Úi, em gái nhỏ lại cum bách, lại hỏi câu hỏi cũ, các bồ có nhớ em là ai hong ?

Hàn Yên là fans của Vô Danh, mà hắn có thể xem như là nửa fans nhan sắc nửa fans qua đường của Sở Y Huyên, thời điểm trên mạng bốn phía đăng bài bôi đen Sở Y Huyên, hắn không giống như mấy người trên mạng, bảo sao hay vậy, nhưng đối với việc Sở Y Huyên chưa kết hôn mà đã có con, hắn vẫn cảm thấy có chút thất vọng.

Sau lại biết được Hàn Yên thích Vô Danh, khi cuốn album thứ hai của Vô Danh vừa mới phát hành, hắn liền nghĩ cách tìm mua một cuốn album có chữ ký của Vô Danh, đưa cho Hàn Yên.

Kỳ thật hắn vẫn luôn không hiểu, kiểu cô nương lí trí, chăm chỉ, cần cù, luôn hướng về phía trước như Hàn Yên tại sao cũng có thể theo đuổi idol.

Ở trên người cô hoàn toàn không thể tìm thấy một tia cảm xúc gì đó gọi là cuồng nhiệt, nhưng mà đầu giường cô lại dán poster của Vô Danh, thích mỗi một bài hát của Vô Danh, sẽ vô ý thức chú ý từng tin tức nhỏ liên quan đến Vô Danh.

Nhưng còn cách nào nữa chứ, nếu cô thích Vô Danh, hắn liền theo cô, cũng chú ý đến Vô Danh.

Nếu không phải hôm nay lễ chiếu đầu chỉ mời đúng bản thân hắn đi, hắn thật sự chỉ muốn đem vé mời đưa cho Hàn Yên, cô nhất định sẽ rất vui vẻ.

“Hồng Dĩnh?” Năm nay Hàn Yên học đại học năm hai, lúc này đang ở thư viện đọc sách, nhận được điện thoại của hắn, cười hỏi: “Đã đi xem phim về rồi? Thế nào?”

Cho dù cô không nói cụ thể một thứ gì đó, hắn cũng biết, cô hỏi chính là thần tượng Vô Danh của cô: “Thần tượng của em diễn cực kỳ đỉnh!”

Hàn Yên cơ hồ là ngay lập tức nở nụ cười, cô đứng lên, đi ra bên ngoài thư viện, cao hứng hỏi: “Thật vậy hả? Anh không gạt em chứ?”

“Thật mà, không tin chờ công chiếu chính thức, em đi coi liền biết.” Hồng Dĩnh nói: “Anh đã mua được vé rồi, lúc đó mình cùng đi chứ?”

Hàn Yên do dự một chút, chân vô ý thức mà đá đá bậc thang, gương mặt ửng đỏ: “Được.”

Hồng Dĩnh phấn chấn mà nắm tay múa may, làm động tác ‘YES! ’ kiểu chúc mừng.

*Động tác YesXuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài - Chương 124Hàn Yên nhỏ giọng mà bổ sung thêm một câu: “Nhưng anh phải viết bài bình luận hay vào đấy, cho dù...… Cho dù Vô Danh diễn không tốt, anh cũng không được chê đâu, ai diễn dở diễn tốt gì đó đừng viết nhiều quá, không phải Vô Danh hát ca khúc chủ đề với cả nhạc đệm chính cho phim đấy hay sao? Em cảm thấy cô ấy hát rất dễ nghe.”

Thật ra đối với kỹ năng diễn xuất của Vô Danh, Hàn Yên vẫn cảm thấy không đáng tin cho lắm, cho rằng Hồng Dĩnh nói như vậy chỉ là vì biết đó là thần tượng của cô, muốn an ủi cô.

Hồng Dĩnh cười cười xong cũng không nói gì nhiều, chờ sau khi bộ điện ảnh này chính thức công chiếu, mang cô đi xem cô sẽ biết thôi.

Ngày hôm sau các bài đăng phê bình điện ảnh quả nhiên đều là một mảnh khen ngợi.

Trong đó, bài bình luận điện ảnh của Phí Hoành, một người phi thường có lực ảnh hưởng trong giới phê bình điện ảnh càng làm cho tất cả mọi người ngã rớt cả kính.

Phản ứng đầu tiên khi mọi người nhìn thấy bài phê bình điện ảnh này chính là, rốt cuộc Phí Hoành lão sư đã thu của đoàn làm phim bao nhiêu tiền rồi? Đến cả tiết tháo cũng chịu từ bỏ?

Lần chiếu đầu này, số người được mời đến là hữu hạn, không phải ai cũng được mời tham gia, cho nên rất nhiều người chưa từng xem qua bộ phim nhựa này, khi nhìn thấy Phí Hoành lão sư tuổi đã quá 60, là một người đức cao vọng trọng trong ngành, cư nhiên ở bài bình luận điện ảnh không ngừng khen kỹ thuật diễn của Vô Danh, điều này làm cho tất cả mọi người đều hoài nghi, rốt cuộc lực ảnh hưởng của kim chủ sau lưng Vô Danh có bao nhiêu lớn.

Đến cả nhà phê bình điện ảnh lâu đời, Phí Hoành lão sư cũng không thể chịu nổi sự cám dỗ đó mà luân hãm.

Giới giải trí quá thâm sâu rồi.

Lại nhìn các bài bình luận điện ảnh khác xem, chậc chậc chậc, tất cả đều là lũ không cần tiết tháo.

Bộ điện ảnh này vốn là bộ phim chủ đạo xoay quanh hai nhân vật nam chính, thế mà tất cả các nhà phê bình điện ảnh đều đem tiêu điểm toàn bộ tập trung ở trên người Vô Danh.

Suất diễn của Vô Danh ở trong bộ điện ảnh này chắc không vượt quá mười phút, nhưng trong mười phút này, cô cư nhiên lại làm rất nhiều nhà phê bình điện ảnh hô to xem không đủ, Trương Đạo hẳn là nên thêm suất diễn cho Vô Danh.

Cũng có rất nhiều nhà phê bình điện ảnh nói, đây là một bộ điện ảnh cấp độ sử thi sau bộ [Thiên hạ chi tranh] cũng của Trương Đạo, khí thế điện ảnh rộng rãi phóng khoáng, lời dẫn xảo diệu, các trận chiến đều đồ sộ cơ trí, kinh tâm động phách, mà xen kẽ giữa những tình tiết ngươi tranh ta đấu đấy là tuyến tình cảm oanh oanh liệt liệt không kém, như là điểm mắt cho rồng, bi kịch cuối cùng của nữ chủ lại càng là điểm gây day dứt trong lòng người xem.

Đối với chuyện Trương Đạo có thể dũng cảm tin dùng, mời Vô Danh đến diễn vai nữ chính, rất nhiều nhà phê bình điện ảnh đều sâu sắc bội phục với dũng khí và ánh mắt nhìn người của Trương Đạo, hơn nữa cũng một bút khẳng định năng lực chỉ bảo dẫn diễn cho diễn viên của Trương Đạo.

Quan trọng nhất phải kể đến chính là, gu thẩm mỹ của Trương Đạo.

“Tôi đã xem qua quá nhiều vai diễn được xưng là tuyệt sắc mỹ nhân cổ đại của dòng phim điện ảnh, nhưng mà sau khi xem xong, không có bộ phim nào có thể khiến tôi cảm thấy không thất vọng, tiếng vang càng nhiều, thất vọng càng nhiều, nhưng mà ở trong bộ điện ảnh này, tạo hình của Vô Danh quả thật là rất đúng với miêu tả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, danh xứng với thực!”

“Khi nhìn thấy nàng, bạn sẽ ngay lập tức hiểu rõ, tại sao lại có đế vương không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân, bạn sẽ ngay lập tức biết được rằng, tại sao lại có một bậc đế vương nguyện ý phóng hỏa hí chư hầu* chỉ để mỹ nhân cười. ”

*Phóng hóa hí chưa hầu: Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà Chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu.

“Chờ sau khi bộ điện ảnh này chính thức công chiều, tôi nhất định sẽ đi xem lại một lần nữa, tôi cảm thấy bộ điện ảnh này đáng để tôi xem lại hai lần, ba lần, thậm chí là bốn lần năm lần.”

“Không chỉ riêng hai vị ảnh đế đối diễn đến đặc sắc tuyệt luân, mà mỗi một nhân vật bên trong đều thập phần xuất sắc, phần diễn của Vô Danh, càng có thể nói là kinh diễm!”

Kinh diễm?

Diễn xuất của Vô Danh gây kinh diễm?

Đùa kiểu gì vậy!

Mao Tiểu Bình cảm thấy thật sự rất tức giận!

Là một nhà phê bình điện ảnh nổi danh, lần này Mao Tiểu Bình không nhận được thiệp mời của tổ tiết mục cũng chỉ bởi vì hắn múa bút như đao, đánh giá đối với những bộ điện ảnh mà hắn không thích thường thường đều là không chút khách khí chỉ trích, làm cho bộ phim đó bẹp dí không đáng một đồng, điều này khiến cho rất nhiều bộ phim điện ảnh khi công chiếu lần đầu đều sẽ không mời một nhà phê bình điện ảnh như hắn đến xem trước.

Mà càng là như vậy, thời điểm Mao Tiểu Bình đánh giá những bộ điện ảnh đó liền càng thêm không chút khách khí.

Bởi vì văn phong cay độc như vậy, hắn ngược lại thu hút được một đám fans lớn vây quanh.

Hắn biết bối cảnh của Vô Danh rất sâu, nhưng không nghĩ tới, kim chủ của cô còn lợi hại đến tận trình độ này, thu mua được hết toàn bộ tất cả các nhà phê bình điện ảnh lớn.

Đây quả thực là vũng lầy sa đọa của giới phê bình điện ảnh!

Hắn nhất định là sẽ không bị thu mua.

Khóe môi Mao Tiểu Bình giơ lên một mạt cười trào phúng, phẫn nộ không thôi dự định lên mạng mua vé vào xem phim.

Không riêng gì hắn, còn có một lượng lớn nhà phê bình điện ảnh và các loại antifan cũng đều đặt mua vé xem phim từ trên mạng, bọn họ đã tính toán xong xuôi, chờ sau khi chính thức công chiếu, bọn họ muốn trố mắt ra nhìn xem, rốt cuộc ‘ kỹ thuật diễn ’ của Vô Danh kinh diễm đến nhường nào!

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -

_27/4/22_