Chương 125

Editor : Mel*Meow

Khi lần đầu tiên nhìn thấy vai diễn của Vô Danh xuất hiện trên màn hình lớn, Mao Tiểu Bình có chút kinh ngạc.

Hắn không thể không thừa nhận, Vô Danh không chỉ có ngón giọng lợi hại, mà về vẻ ngoài, cô cũng sở hữu mỹ mạo trời ban.

Cô quả thực chính là con cưng của ông trời.

Nhưng điều này cũng chỉ có thể nói lên rằng, Trương Trị Bình đã tìm được một bình hoa đủ tư cách.

Trong lòng Mao Tiểu Bình đã có đánh giá đại khái đối với bộ điện ảnh này, một bình hoa thu hút người xem.

Nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có tình tiết nào đến mức ghê tởm khiến người ta nuốt không trôi, chỉ muốn buồn nôn.

Tâm lý bài xích của hắn đối với bộ điện ảnh này hơi hạ thấp xuống một chút, tiếp tục yên lặng xem phim.

————————————————

Sau khi Hàn Yên làm công ở bên ngoài xong đã là 10 giờ khuya, đổi quần áo, bước ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Hồng Dĩnh đang chờ ở bên ngoài.

Bước chân tự nhiên chững lại một nhịp, có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn chung quanh, chỉ vào cái mũi của mình: “Đang đợi em?”

Hồng Dĩnh đẩy xe đạp về phía cô, “Mau lên xe, trước kia đã nói là sẽ cùng nhau xem [Giang sơn mỹ nhân] mà, quên rồi?”

“Hiện tại?”

“Anh sợ ban ngày em không có thời gian.” Hồng Dĩnh cười khổ.

Đây không phải lần đầu tiên hắn hẹn cô ra ngoài, nhưng mỗi kỳ nghỉ hè Hàn Yên đều phải đi làm công kiếm chi phí sinh hoạt để tự nuôi bản thân, bình thường khi đi học cô cũng nhận làm gia sư mỗi khi có thời gian rảnh.

Trên thực tế cô rất mệt, cô sợ phim nhựa mới vừa bắt đầu cô đã ngủ quên mất rồi.

Nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, tuổi trẻ như bọn họ luôn gắn liền với nhiệt huyết vô hạn.

Bọn họ mua bắp rang và Coca, ngồi trong rạp chiếu phim.

Trước khi điện ảnh bắt đầu chiếu, Hàn Yên bỗng nhiên nhìn Hồng Dĩnh, cảm thán một câu: “Đã rất nhiều năm rồi em chưa lại được đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh.” Cô rũ mí mắt xuống, giấu đi mất mát nơi đáy mắt, lại không tự oán hay buồn rầu gì nữa, mà là nở một nụ cười có chứa vài phần tự giễu, đôi mắt sáng ngời nói: “Nếu đây không phải là bộ điện ảnh do Vô Danh tham diễn, chỉ sợ em sẽ không đến đây xem.” Cô cười cười nhìn về phía học trưởng bên người: “Rốt cuộc thì cũng đã quá muộn rồi.”

“Thế thì anh phải cảm ơn Vô Danh rồi, nhờ cô ấy anh mới có cơ hội mời em cùng đi xem phim điện ảnh.” Hồng Dĩnh sở hữu gương mặt bầu bĩnh trẻ con, có chút giống kiểu mặt của Trương Trí Lâm*, lại không được tuấn mỹ như anh ta, mà ngược lại mang theo vài phần hàm hậu thành thật.

*Trương Trí Lâm: có tên tiếng Anh là Julian Cheung là một nam diễn viên truyền hình, diễn viên điện ảnh, ca sĩ kiêm nhạc sĩ nổi tiếng người Úc gốc Hồng Kông. Anh từng là diễn viên độc quyền của hãng TVB.

Ảnh:

Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài - Chương 125

“Điện ảnh bắt đầu rồi.” Theo ánh đèn vụt tắt, đôi mắt Hàn Yên sáng ngời nhìn màn hình lớn.

Thời điểm Vô Danh xuất hiện lần đầu, một cô nương luôn an tĩnh như cô, lúc này nhìn màn hình lớn, đột nhiên lên tiếng cảm thán một câu: “Cô ấy thật đẹp.”

Cuối cùng khi Linh Lung rơi xuống từ trên tường thành, đôi mắt Hàn Yên chớp chớp liên tục, vài dòng nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

Ánh đèn sáng lên, Hàn Yên bỗng nhiên nở nụ cười, đáy mắt còn có chút ướŧ áŧ, nhìn Hồng Dĩnh cười nói: “Vô Danh diễn rất tuyệt đúng không?”

Hồng Dĩnh đưa khăn giấy cho cô, có chút bất đắc dĩ mà cười nói: “Cho dù cô ấy diễn rất tuyệt, em cũng không cần phải khóc thành như vậy chứ? Ngày mai cả đôi mắt sẽ sưng húp lên mất.”

Hắn không rõ tại sao chỉ xem một bộ điện ảnh thương nghiệp, cho dù đoạn cuối thời điểm nữ chủ chết có chút thê lương, nhưng tại sao Hàn Yên lại có thể khóc thành như vậy nhỉ.

*Mel: Con trai mấy ông không hiểu đâu hzz

Hàn Yên ngượng ngùng tiếp nhận khăn giấy, lau lau nước mắt trên mặt.

Xem phim điện ảnh xong, rời khỏi rạp chiếu phim, Hồng Dĩnh đẩy xe đạp cùng Hàn Yên đi tản bộ đêm, chậm rãi dạo quanh.

“Trông em có vẻ như thực sự rất thích Vô Danh?”

“Ừm, đúng vậy.” Cô nâng đầu, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu sáng khuôn mặt trẻ tuổi của cô.

“Nhìn em không giống như là kiểu người sẽ theo đuổi thần tượng.” Hồng Dĩnh có chút tò mò.

“Chắc không tính là theo đuổi thần tượng đâu.” Hàn Yên nói: “Ngoại trừ việc mua hai cuốn album của Vô Danh, một tấm poster, xem qua một buổi biểu diễn của cô ấy, cùng với bộ điện ảnh vừa rồi, kỳ thật em rất ít khi làm gì khác nữa cho cô ấy, cũng rất ít tiêu tiền.” Biểu tình trên mặt cô dịu dàng ôn nhu, “Đến cả vé vào cửa buổi biểu diễn duy nhất em đi kia, cũng là do em ngoài ý muốn rút thăm trúng thưởng mới có được.”

Đôi tay cô đặt ở phía sau, chậm rãi đi về phía trước: “Em chỉ là thích nghe cô ấy hát, thích tinh thần bất khuất trên người cô ấy, vô luận là đang ở khốn cảnh như thế nào, cô ấy đều có thể mạnh mẽ vượt qua.”

“Mỗi khi em cho rằng cô ấy sẽ bị ngoại giới ép bức đến mức bò không dậy nổi, giây tiếp theo cô ấy liền kiến tạo ra kỳ tích cho bọn em nhìn.” Hàn Yên nói: “Có lẽ em chính là thích năng lực không ngừng tạo nên kỳ tích của cô ấy chăng, nhìn cô ấy, em liền tin rằng thế giới này sẽ luôn xuất hiện kỳ tích.”

Hồng Dĩnh nhớ lại một chút các loại sự tích liên quan đến Vô Danh, tán đồng gật gật đầu: “Cô ấy xác thật là tạo nên không ít kỳ tích.”

Bất luận là doanh số album, hay là Grammy, bất luận là vững vàng đứng lên từ thung lũng tuyệt vọng, hay là nghịch chuyển tình huống sau ba vụ kiện tụng kia, bây giờ còn có cả bộ điện ảnh này nữa.

Khi tất cả mọi người chửi bới châm chọc cô chỉ là một bình hoa, cô lại một lần nữa đánh vỡ suy nghĩ của mọi người, chứng minh năng lực của bản thân cô.

Hình như mỗi một lần cô đều tạo nên kỳ tích.

Vốn dĩ Hồng Dĩnh không phải là fans của Vô Danh, nhưng giờ phút này, bởi vì cô gái nhỏ trước mắt, hắn tựa hồ như có nhiều hứng thú với Vô Danh hơn, cũng càng có nhiều hảo cảm hơn.

Đêm nay đã được định là một đêm không ngủ, rất nhiều người đều đang thức chờ đợi doanh số phòng bán vé đêm đầu của [Giang sơn mỹ nhân], còn có phản ứng của các nhà phê bình điện ảnh khác.

Sở Triều Dương lại ngủ rất ngon, không phải cô không để bụng doanh số phòng bán vé, cô đương nhiên là sẽ để ý, đây là bộ điện ảnh đầu tiên cô quay ở thế giới này.

Nhưng hơn một tuần gần đây, cô đều không hề nhàn rỗi.

Sinh nhật bốn tuổi của Tiểu Trừng Quang sắp tới rồi, mà cha Sở cũng gọi điện thoại lại đây, đã có ba trường tiểu học Trừng Quang hoàn thành việc thi công, hỏi cô có thời gian đi tham gia nghi thức đặt móng hay không?

Vừa lúc mấy ngày này cô không có công việc, một số việc nhỏ thì cô có liên hệ đẩy lùi lại.

Hoàng Hiểu Tuyền và Dương Vân Lam luôn yêu cầu phải tuyên truyền cho album của cô thật cao điệu, còn bản thân cô thì điệu thấp lại, chỉ cần cô chế tác album thật tốt, không lo không có người nghe, mấy chương trình phỏng vấn hoặc gameshow giải trí, vì duy trì sự cách điệu, có thể không tiếp liền không tiếp.

Mấy ngày này, Sở Triều Dương liền mang theo tiểu Trừng Quang một bên tham gia nghi thức đặt móng ở ba trường tiểu học Trừng Quang mới xây xong, một bên bồi tiểu Trừng Quang chơi, sinh nhật bốn tuổi lần này của cậu cũng được tổ chức trong lần đi chơi này.

Bởi vì dư dả thời gian, cô dẫn cậu ở những nơi rừng núi nghèo khó đó tận mấy hôm, cùng cậu tham gia trải nghiệm cuộc sống nông dân thông thường.

Thời gian này đúng vào khoảng thời gian nông dân gặt lúa thu hoạch vụ mùa, làm nghề nhà nông vô cùng vất vả, rất nhiều trẻ con vùng núi nghèo khó nơi đó đều không có giày để đi, cả ngày chân trần lội xuống ruộng làm việc, mặt đất bị ánh nắng chói chang ngày hè phơi đến nóng rát, đến tuổi này, làn da đứa nào cũng đều đã bị phơi đến ngăm đèn, bàn chân ma sát tạo nên một lớp chai thật dày.

Khi cười rộ lên chỉ lộ ra đúng một đôi mắt và hàm răng là sáng như tuyết.

Bọn họ đi học phải đi đường núi rất rất xa, bởi vì khoảng cách giữa các thôn rất xa nhau, cho dù Sở Triều Dương đã xây dựng một trường tiểu học Trừng Quang ở nơi này, nhưng có một số học sinh nếu muốn tới nơi này đi học, mỗi buổi sáng vẫn phải dậy sớm đi một giờ đường núi.

Lúc này Sở Triều Dương đang dắt tiểu Trừng Quang đi xem đây xem đó.

Không có xe, chỉ có thể đi bộ bằng hơi chân.

Cô cũng không lo lắng đến vấn đề an toàn, bởi vì bên người cô ngoại trừ hai trợ lý, còn có sáu bảo tiêu đi cùng.

Cô dắt tay tiểu Trừng Quang để chính cậu đi xem, chính cậu cảm thụ, cho cậu thấy hiện tại cậu đã sở hữu cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc đến nhường nào, cô thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu rằng sinh mệnh cực kỳ đáng quý.

“Tiểu Quang, mẹ hy vọng con có thể nhớ kỹ, dù là bất cứ khi nào đi chăng nữa, sinh mệnh cao hơn hết thảy.”

Tiểu Trừng Quang mới hơn bốn tuổi không hiểu ý nghĩa của sinh mệnh là gì, nghe xong lời nói của cô, cũng chỉ là nghi hoặc mà ngẩng đầu lên nhìn.

Hôm nay là ngày bọn họ phải rời khỏi nơi đây, sáng sớm ánh dương chưa quá gắt gao, nhưng trên đầu cậu vẫn như cũ đội một cái mũ to rộng, vành nón thật dài che khuất tầm mắt.

Cô vỗ vỗ đầu cậu: “Mau chào tạm biệt các bạn nào.”

Kỳ thật Tiểu Trừng Quang không cho rằng cậu và mấy đứa bé kia là bạn của nhau, cậu không muốn làm bạn với bọn họ, cũng không cảm thấy mình cần phải có bạn bè.

Cậu luôn tự đắm chìm ở trong thế giới của riêng mình.

Chỉ là mẹ hy vọng cậu có bạn.

Cậu ngoan ngoãn mà giơ tay lên, vẫy vẫy tay với những bạn nhỏ cố tình đi ra từ trong thôn để chào tạm biệt bọn họ: “Tạm biệt.”

Bọn nhỏ trong thôn cũng đều hồn nhiên nở nụ cười, phất phất tay với cậu.

Trên đường trở về, Sở Triều Dương ôm tiểu Trừng Quang ngồi ở trong xe, cô chỉ phong cảnh non xanh nước biếc bên ngoài, “Tiểu Quang con xem, thế giới này đẹp đến nhường nào.”

Tiểu Trừng Quang không hề cảm thấy hứng thú với mấy thứ này.

Tựa hồ từ trước đến nay, cậu duy chỉ cảm thấy hứng thú với những việc liên quan đến cô, điều này khiến Sở Triều Dương vô cùng lo lắng.

Cô hy vọng cậu có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, giao lưu với bạn bè cùng tuổi nhiều hơn, giống như một đứa trẻ bình thường, vui vui vẻ vẻ hưởng thụ cuộc sống, mà không phải cả ngày làm bạn với mấy trò chơi xếp gỗ.

Cô giáo ở nhà trẻ nói, cậu rất không hòa đồng.

Đây cũng là lý do Sở Triều Dương dành ra hơn mười ngày, dẫn cậu ra ngoài thể nghiệm sinh hoạt.

Cô hy vọng cậu thông qua chính đôi mắt của mình nhìn thấy, cảm nhận được, cô muốn nói cho cậu, hiện tại sinh hoạt của cậu đã là rất hạnh phúc, trên đời có rất nhiều người bất hạnh, nhưng bọn họ đều kiên cường, nỗ lực trải qua cuộc sống của riêng mình, cô hy vọng thông qua bọn họ nói cho cậu biết, cậu nên tự yêu quý sinh mệnh của riêng mình.

Cô và cậu mặt đối mặt, cô ghé đầu lên trên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, nói với cậu: “Mẹ rất xin lỗi vì chưa được sự cho phép của con đã đưa con đến với thế giới này, lại không thể bảo vệ con thật tốt, làm con phải chịu nhiều tổn thương, nhưng mong con có thể tha thứ cho sự ích kỷ của mẹ, mẹ hy vọng, tương lai cho dù phát sinh chuyện gì đi chăng nữa, con cũng không thể tự mình rời khỏi thế giới này, con có thể đáp ứng với mẹ không?”

Cô không cho rằng cậu sẽ nghe hiểu lời cô nói, cô chỉ hy vọng cậu có thể nhớ kỹ.

Cậu mới vừa qua bốn tuổi.

Nhưng không nghĩ tới, cậu không chỉ đã hiểu, còn quay đầu hỏi lại cô “Vậy mẹ cũng sẽ không tùy tiện rời khỏi thế giới này, đúng không?”

Sở Triều Dương lập tức trầm mặc, nhưng cô vẫn nói: “Đương nhiên, mẹ yêu thế giới này, yêu con, mẹ đương nhiên là sẽ không tùy tiện rời khỏi thế giới này.”

Cô đã sớm từ trong tiểu thuyết biết được rằng trí nhớ của cậu tồn tại từ hồi còn rất nhỏ, chỉ số thông minh cũng cao hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, cho nên cô sợ những chuyện cậu đã phải trải qua hồi còn nhỏ sẽ làm cậu ám ảnh mãi, thậm chí ảnh hưởng cả đời.

Cô không thể nào quên kết cục tự sát cuối cùng của cậu.

“Mẹ hứa với con, sẽ thật yêu quý chính bản thân mình, nhưng con cũng phải như vậy, phải thật yêu quý chính con, bằng không, cho dù có một ngày mẹ rời đi vì một chuyện ngoài ý muốn nào đó, mẹ nhất định sẽ không tha thứ cho con.”

“Sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra!” Cậu bỗng nhiên lớn tiếng phản bác, ánh mắt nhìn cô ủy khuất lại quật cường.

“Đương nhiên.” Sở Triều Dương nói: “Giống với việc con không mong mẹ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì mẹ cũng hy vọng con vẫn luôn có thể bình bình an an trưởng thành, lớn lên rồi có thể được nhiều người yêu thích, được người mình thích thích mình, quen được nhiều bạn bè cùng chung chí hướng.”

Tiểu Trừng Quang bình tĩnh lại, nhăn mũi nói: “Con mới không cần làm bạn với bọn họ, bọn họ đều ngu ngốc như nhau!”

Sở Triều Dương kinh ngạc: “Hả? Ai ngu ngốc cơ?”

“Đều ngu ngốc!”

Sở Triều Dương nghiêm túc suy nghĩ một chút, không vội phản bác cậu, mà là hỏi lại: “Chẳng lẽ trên người bọn họ không có ưu điểm nào khác hay sao?”

Ánh mắt tiểu Trừng Quang nhìn phong cảnh lùi lại ngoài cửa sổ, nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, không phản bác lại cô.

“Mỗi người đều có ưu điểm của riêng mình, cũng đều có khuyết điểm của riêng họ, chúng ta tận lực học tập ưu điểm trên người người khác, sửa lại khuyết điểm trên chính bản thân mình, được không?”

Hắn quay đầu nhìn cô một cái, giống như muốn cấp mặt mũi cho cô, biểu tình có chút rối rắm: “Vậy con làm bạn với bọn hắn là được.”

Sở Triều Dương vẫn luôn cảm thấy lo lắng vì tính tình con trai mình quá mức quái gở, không muốn chơi cùng những đứa trẻ cùng tuổi, vì vậy vẫn luôn dẫn đường cậu.

Hiện tại cậu 4 tuổi hơn, đã có phòng ngủ riêng, tuy rằng rất nhiều lúc cậu mặc áo ngủ cầm hải cẩu nhỏ chạy sang phòng cô đòi ngủ cùng, nhưng những lúc cô không ở nhà, nghe mẹ Sở nói, cậu đã tự mình ngủ riêng.

Tuy rằng rất luyến tiếc, nhưng cô không hy vọng con trai mình lớn lên trở thành một nam sinh suốt ngày bám mẹ, cho nên cô đã phải bắt đầu dạy cậu ngay từ bây giờ, rất nhiều thói quen tốt cũng phải dưỡng thành từ hồi còn nhỏ.

“Trên đời này có rất nhiều rất nhiều chuyện thú vị, rất nhiều rất nhiều người thú vị.” Cô nắm tay cậu, chỉ chỉ phong cảnh non xanh nước biếc xung quanh: “Con xem, có hoa xinh cỏ đẹp, có dòng suối thanh triệt, có phong cảnh mỹ lệ, còn có rất nhiều rất nhiều phim hoạt hình hay, rất nhiều công viên giải trí thú vị.”

Tiểu Trừng Quang nở nụ cười, quay mặt nhìn cô, đôi mắt dường như muốn tỏa sáng: “Còn có mẹ.”

“Đúng! Còn có mẹ, nhưng không phải chỉ có mẹ.”

Tiểu Trừng Quang không nói lời nào.

“Điều mỹ diệu nhất của một sinh mệnh, đó chính là con vĩnh viễn không biết ngay sau đó cuộc sống của con sẽ như thế nào, sẽ gặp được dạng người gì, sẽ có niềm vui bất ngờ nào đó.” Cô dẫn đường cậu, “Cũng giống như, Tiểu Quang chính niềm vui bất ngờ trong cuộc đời mẹ.”

Tiểu Trừng Quang ghé đầu lên trên cửa sổ, đầu dựa vào cánh tay trắng nõn tựa ngó sen của mình, an tĩnh mà nhìn cô.

“Con chính là kinh hỉ lớn nhất trong cuộc đời mẹ, trước khi gặp được con, mẹ cũng không biết sẽ có kinh hỉ giống như vậy, nhưng chỉ cần vẫn luôn tồn tại, sẽ có một ngày nào đó mình gặp được kinh hỉ thôi, con nói có đúng không?”

“Con biết rồi.” Tiểu Trừng Quang nhìn cô, nở một nụ cười còn muốn ngọt ngào hơn kẹo sữa mạch nha: “Tựa như con đã gặp được mẹ vậy.”

Sở Triều Dương không cách nào hình dung cảm giác trong lòng vào giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy, có cậu, hy sinh hết thảy sinh mệnh cũng đáng giá

“Mẹ!” Cậu bỗng nhiên gọi cô.

“Hửm?”

Cậu đầu gối lên trên cánh tay nhỏ của mình, đôi mắt còn muốn thanh triệt sáng trong hơn suối nước chảy qua khe núi: “Cảm ơn mẹ vì đã nguyện ý làm mẹ của con!”

..

Trương Trị Bình và Tạ Mộc Văn đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Sở Triều Dương, đều không có người nghe máy.

Mãi cho đến khi Sở Triều Dương ra khỏi khe núi, di động mới có tín hiệu.

Nhìn thấy trên điện thoại di động là một dãy điện thoại chưa tiếp, cô đoán phỏng chừng là doanh số phòng bán vé tối hôm qua đã có rồi, vì vậy liền gọi lại một cuộc điện thoại cho đạo diễn Trương Trị Bình.

“Ai nha, rốt cuộc cũng gọi được cho cô rồi?” Đạo diễn Trương Trị Bình vẫn dùng tiếng phổ thông Hồng Kông, nghe cứ như là đang làm nũng, nhưng vẫn nghe ra được là tâm tình của hắn đang rất tốt, vẫn chưa vì không gọi điện thoại được cho cô mà tức giận.

“Di động không có tín hiệu.” Cô cười nói: “Doanh số phòng bán vé hôm qua đã có rồi sao?”

“Đúng rồi đúng rồi!” Nghe giọng nói của Trương Đạo cũng có thể biết là hắn đang hưng phấn cực kỳ: “Cô đoán xem, doanh số phòng bán vé tối hôm qua là bao nhiêu? ”

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -

_1/5/22_