chương 35-2

Người bên ngoài không hiểu rõ hiện trạng chứ trợ lý Phương hiểu rõ quan hệ của ông chủ mình với Cố Cẩm. Anh ta không thể không thừa nhận, ông chủ lấy bảo vật gia truyền áp chế người khác làm bạn gái của mình là thủ đoạn không tử tế.

Nếu người tham lam đã nhanh chóng vui vẻ thì người tính tình thẳng thắng không chừng đã chém cho mấy nhát rồi.

Nhớ ngày đó, Cố tiểu thư đồng ý yêu cầu của Mục Minh Thừa, trợ lý Phương còn từng ở trong lòng âm thầm khinh bỉ cô.

Về sau phát hiện không phải chuyện như vậy, thái độ của anh ta đối với Cố Cẩm mới hoàn toàn thay đổi. Trải qua một quá trình phân tích, trợ lý Phương thực tình hy vọng ông chủ có thể cùng Cố tiểu thư tiến tới với nhau.

Ông chủ của anh chưa có kinh nghiệm tình trường, anh ta cũng không tiện mở miệng nhắc nhở. Vạn nhất làm cho ông chủ thẹn quá hoá giận cùng Cố tiểu thư chia tay, anh ta không thể chịu trách nhiệm.

Hai người có thể tiến tới cùng nhau hay không khâu quan trọng nhất chính là khối vòng ngọc kia, vòng ngọc càng sớm trả lại cho Cố tiểu thư càng tốt. Nếu không, thời gian càng dài, một ngày kia, hai người thật sự nảy sinh tình cảm, sợ rằng sẽ hoài nghi tình cảm của bọn họ không đơn thuần mà vì lợi ích.

Trợ lý Phương là trợ lý từ thời ông chủ Nhậm, anh ta tận mắt nhìn thấy Mục Minh Thừa ba năm này trải qua bao nhiêu gian nan, là một thuộc hạ có tâm anh ta thực sự hy vọng ông chủ hiện giờ có thể hiểu được suy nghĩ của mình.

Tối hôm qua, anh ta thấy rõ ràng ông chủ cùng Cố tiểu thư đi vào cùng một gian phòng. Cô nam quả nữ chung sống một phòng, dù là quan hệ bình thường. Phát sinh chút gì, ha ha, không phải cũng rất bình thường sao?

Chỉ cần giữ vững như vậy, chẳng sợ thiếu cơ hội bày tỏ tình cảm.

Tâm tư này của trợ lý Phương không ai biết được.

Toàn bộ hành trình cùng đi nói chuyện làm ăn thì cũng thôi đi, ngay cả lúc ăn cơm cô cũng bị buộc ngồi một bên nghe họ bàn chuyện.

Điều càng khiến cô hoài nghi bản thân chính là, rõ ràng bọn họ nói ra mỗi từ đơn cô đều có thể nghe hiểu, thế nhưng kết hợp lại cùng nhau, cô lại không biết bọn họ nói cái gì?

Buồn bực, ngán ngẩm, Cố Cẩm một tay chống cằm, nhìn người nước Y trò chuyện cùng Mục Minh Thừa.

Người hợp tác rất có lễ phép, Mục Minh Thừa cự tuyệt một lần mời rượu, về sau bọn họ liền không đưa rượu về phía Mục Minh Thừa nữa, ngược lại khen anh chú trọng bảo dưỡng thân thể.

Cố Cẩm trong lòng không khỏi cảm thán, không phải là chú trọng dưỡng sinh, rõ ràng là ngã một lần khôn hơn một chút. Nhất là ở nước ngoài, gặp phải chuyện không hay, xử lý cũng không đơn giản như ở trong nước.

Người ta nói khi đàn ông chăm chỉ làm việc có mị lực nhất, nhưng kia phần lớn là trạng thái tĩnh. Không biết có phải chịu ảnh hưởng của giấc mông hay không, Cố Cẩm nhìn một bên mặt Mục Minh Thừa, góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ thanh nhã, cô lại nghĩ tới củ cà rốt mơ thấy lúc sáng.

Trời ơi, có độc!

Cố Cẩm ghé vào trên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn cảnh vật bên ngoài.

"Đến rồi, đi xuống đi." Xe dừng ở một đầu đường dành riêng cho người đi bộ, Mục Minh Thừa mở cửa xe.

"Lại có việc?" Cố Cẩm cầm túi xuống xe.

Nếu không phải trước đó nói ở trước mặt người ngoài cô phải nể mặt mũi Mục Minh Thừa, cô đã sớm một mình đi ra ngoài chơi.

Mục Minh Thừa phá hỏng kế hoạch hôm nay của cô nay lại dám an bài kế hoạch khác?

"Em không phải nói đi dạo phố sao?" Mục Minh Thừa đi giày da thủ công bóng loáng, lại nhìn trợ lý Phương rồi nói: "Các anh đi về trước đi, tôi đưa cô ấy đi dạo."

Cố Cẩm biểu tình ngưng trọng, khó có thể tin được Mục Minh Thừa. Anh đưa cô dạo phố?

"Em theo giúp tôi tham gia hội nghị, tôi cùng em dạo phố, " nhìn ra vẻ nghi hoặc Mục Minh Thừa nhíu nhíu mày, nói thêm câu: "Đừng nghĩ nhiều, trao đổi."

"Không cần đâu." Cố Cẩm cười cười, một mình cô dạo phố, dùng trà sẽ thoải mái hơn. Có anh bên cạnh, làm sao có cơ hội gặp soái ca ngoại quốc?

Những người khác nghe vậy đều thức thời ngồi lên xe rời đi, duy có tài xế lão Lưu một mình ngồi trong xe chờ Mục Minh Thừa.

Đi dạo mấy cửa hàng, Cố Cẩm đều không hào hứng, còn có một chút khát.

"Em chờ ở đây, tôi mua nước cho em."

Mục Minh Thừa để Cố Cẩm đứng tại chỗ, một mình đi mua nước.

Người ngoại quốc cao hơn người nước Z, nhưng Cố Cẩm rất dễ nhìn ra Mục Minh Thừa trong đám đông .

"Cô gái, xin chào." Một giọng nói vang lên sau lưng cô.

Cố Cẩm quay người, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, đeo cái túi du lịch đang tủm tỉm cười, nhìn cô.

Tha hương nơi đất khách quê người, gặp được người cùng nước là điều rất vui.

"Xin chào." Cố Cẩm mỉm cười.

"Cái kia." Người đàn ông cười cười, anh ta ngượng ngùng xoa xoa tay, nói: "Túi tiền trên người tôi vừa mới bị trộm, điện thoại cũng ở bên trong. Có thể cho tôi mượn điện thoại của cô để tôi gọi điện cho bạn của tôi tới đón hay không."

"Có thể." Cố Cẩm đồng ý, mất đồ thật sự là không may, cùng là người trong nước Z, cho mượn cái điện thoại cũng là việc nhỏ mà thôi.

"Quá tốt rồi." Người đàn ông đưa tay cầm điện thoại của Cố Cẩm.

Nhìn bàn tay của người đối diện, con mắt Cố Cẩm sáng lên như phát hiện điều gì, cô đột nhiên thu tay lại, ảo não nói: "Điện thoại di động của tôi không có sóng."

Cố Cẩm giơ tay lên cơ, cho người đàn ông nhìn màn hình, "Bạn trai tôi đang ở đằng kia." Cô chỉ chỉ đám người ở chỗ máy bán hàng tự động, "Anh ở chỗ này chờ, tôi đi giúp rồi mượn giúp anh."

Khuôn mặt người đàn ông trở nên cứng ngắc trong nháy mắt, rất nhanh khôi phục biểu lộ: "Vậy thì cám ơn cô."

"Không cần khách khí." Cố Cẩm cười, khẽ gật đầu, đi bộ về phía máy bán hàng tự động.

Còn chưa đến gần, Mục Minh Thừa giống như có cảm giác quay đầu nhìn cô. Ánh mắt của cô có chút sợ hãi, cười đến kỳ quái.

Mục Minh Thừa thấy được cô cầm di động ở trước ngực, tay run nhè nhẹ. Còn môi của cô giật giật, nói mấy chữ.

Mục Minh Thừa bình tĩnh, cười vẫy gọi cô, chờ Cố Cẩm đi tới liền lôi cánh tay của cô về phía sau. Đồng thời, trên đường vang lên tiếng súng, đám người rối loạn, tiếng thét chói tai, tiếng khóc liên tiếp.

"Là ai?" Cố Cẩm nghiêm mặt hỏi.

"Không rõ ràng." Mục Minh Thừa tay giật giật, không biết từ nơi nào cũng móc ra một khẩu súng.

Cố Cẩm mấp máy môi, nhịn xuống không nói gì.

Thời điểm then chốt, không thể quấy rầy sự tập trung của anh.

Bỗng nhiên, Cố Cẩm nghe thấy “ĐOÀNG" một tiếng, người cô ngã nhào xuống đất, đầu óc choáng váng. Còi cảnh sát vang lên, cô không nghe được gì, chỉ thấy bàn tay đang đỡ vào người đàn ông phía trước ướt sũng