Chương 53-1

Ngày Từ Bách Thiện ngất, Cố Cẩm dự định cùng Mục Minh Thừa cùng đi bái phỏng ba mẹ anh, cuối cùng bọn họ trực tiếp đi tới bệnh viện nơi Từ lão gia tử nằm.

Y theo thân phận và công trạng của Từ lão gia tử, bệnh viện nơi ông nằm cũng phải là nơi tốt nhất nước.

Cố Cẩm căn bản không muốn đi, nhưng Từ lão gia tử khi tỉnh lại, nhất định phải gặp bạn gái của Mục Minh Thừa.

Em họ của Mục Minh Thừa là Từ Kiều Vân ở trong điện thoại nói, lão gia tử lần này bị anh họ Từ Thành Huy làm cho tức giận tới ngất xỉu, bây giờ nằm trên giường bệnh không thể động đậy, chỉ lẩm bẩm muốn gặp Mục Minh Thừa cùng vợ tương lai.

Đã nói ra lời này, không đi bệnh viện thăm viếng cũng không được. Huống hồ, ba mẹ Mục Minh Thừa cũng ở đó.

Tuy nói Mục Minh Thừa thích ai muốn cùng một chỗ với ai, hoàn toàn có thể tự mình làm chủ. Nhưng Cố Cẩm vẫn muốn lưu lại ấn tượng tốt với ba mẹ anh, dù sao mấy chục năm sau, bọn họ sẽ thường gặp mặt.

"Ba, mẹ." Mục Minh Thừa tay nâng cầm hoa tươi, dắt Cố Cẩm đi đến cửa phòng bệnh, "Ông ngoại thế nào rồi ạ?"

"Minh Thừa, con đến rồi, ông ngoại không có việc gì, chính là. . ." Từ Tiệp mặc một bộ đồ màu trắng trang nhã, ở cửa phòng bệnh lo lắng đi tới đi lui. Nghe được thanh âm của con trai, bà vừa xoay người, muốn nói lời gì liền dừng lại.

Chỉ một thoáng, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa, nhìn Cố Cẩm nói: "Vị cô nương này, con còn không giới thiệu cho chúng ta một chút sao?"

"Cô ấy ạ, " Mục Minh Thừa ôm bả vai Cố Cẩm, giới thiệu: "Cô ấy chính là con dâu Cố Cẩm của ba mẹ."

"Cháu chào cô chú, " hai chữ ‘tương lai” bị anh bỏ mất, Cố Cẩm đành phải cười cười, ngượng ngùng nói: "Trước đó cháu không có thể đi Mục gia bái phỏng, thật sự là thất lễ."

"Thất lễ phải là chúng ta mới đúng, " Mục Cạnh Châu đi lên trước, nhìn Cố Cẩm, cười ôn hòa, "Đính hôn vốn dĩ là chuyện chúng ta phải tới Cố gia cùng hai vị thân gia thương lượng mới phải. Nhưng mấy ngày nay ta và mẹ Minh Thừa ở tại Châu Âu tham gia cuộc thi thiết kế trang sức, không thể trở về kịp. Ta nghĩ, làm sao cũng phải đem lễ tiết bù đắp. Không bằng trước khi các con đính hôn, chúng ta lại đi Cố gia bái phỏng một chuyến."

Đề nghị của Mục Cạnh Châu khiến cho Cố Cẩm cảm động, cô có thể không quan tâm những lễ tiết kia, nhưng cô không thể không vì ba mẹ Cố ngẫm lại. Người ngoài sẽ không quản Mục Minh Thừa yêu thương bạn gái bao nhiêu, bọn họ chỉ để ý cha mẹ anh không tới Cố gia, một khi đính hôn khi cha mẹ hai bên chưa gặp mặt nghĩa là ba mẹ của Mục Minh Thừa không hài lòng với Cố Cẩm. Chỉ trong nháy mắt, lời nói này của Mục Cạnh Châu đã hoàn toàn xóa bỏ lo lắng trong lòng cô.

"Nói không sai, vẫn phải theo lễ tiết, lần này hai chúng ta phải đi, " Từ Tiệp tiếp lời, bà bất mãn trừng Mục Minh Thừa một cái, "Đều do tiểu tử này, đã lớn như vậy tự tung tự tác đã quen, chuyện đại sự cũng không nói với chúng ta một câu. Để cho cháu phải chê cười."

Cố Cẩm ngoài miệng nói không ngại, con mắt thì cấp tốc liếc qua Mục Minh Thừa. Cô thấy Mục Minh Thừa sờ lên cái mũi, tai cũng đỏ lên vì xấu hổ nên quyết định cười cười không nói thêm lời nào.

Hai người đều rất hiền hoà, Cố Cẩm lần đầu cùng ba mẹ chồng tương lai gặp mặt nhưng cả hai bên đều rất yêu mến đối phương. Không lâu sau, họ trở nên thân thiết thêm mấy phần.

Ba mẹ Mục Minh Thừa từ trên máy bay xuống liền tới thẳng bệnh viện. Trên mặt đều mang có vẻ uể oải, Cố Cẩm chú ý tới điểm ấy, lặng lẽ chọc chọc eo Mục Minh Thừa.

Mục Minh Thừa nói: "Ông ngoại không có việc gì nghiêm trọng, ba mẹ đi về nghỉ trước đi. Nơi này không thiếu người chiếu cố."

Đưa mắt nhìn ba mẹ của Mục Minh Thừa đi nghỉ, Cố Cẩm thở phào.

Lần đầu gặp cha mẹ anh, nếu nói cô không lo lắng thì là nói dối. Nhất là, hai ngày nay bê bối của Cố Linh cùng Từ Thành Huy đã truyền ra khắp nơi.

Cố Linh cùng với cô không hề có quan hệ gì nhưng trên danh nghĩa lại là em họ. Từ Thành Huy là chính trị gia, ngày sau nhất định là muốn cưới cô vợ gia thế, có thể giúp sự nghiệp anh ta thăng tiến. Người này không chỉ là vớ, càng phải là bạn đồng hành trong sự nghiệp của anh ta.

Bất luận như thế nào, tuyệt đối không thể nào là người không có căn cơ, đến đại học cũng không thi nổi như Cố Linh.

Như vậy Cố Linh làm gì có thân phận ở bên Từ Thành Huy. Một lời không thể nói hết, em họ của mình làʍ t̠ìиɦ nhân của Từ Thành Huy, thật là xấu hổ. Coi như tất cả mọi người biết rõ hai người bọn họ quan hệ cũng không tốt nhưng cũng không tránh khỏi nói này nói nọ.

Mục Cạnh Châu cùng Từ Tiệp để ý tới thanh danh thì việc của Cố Cẩm cùng Mục Minh Thừa sẽ gặp phải cản trở. Cũng may, họ nghe thấy tin tức nhưng vẫn không để ý chút nào, thái độ đối với Cố Cẩm đều rất tốt. Tốt làm cho cô thụ sủng nhược kinh

. . . .