Chương 54-1

"Ông ngoại mắng đúng lắm, " Mục Minh Thừa biểu lộ không có có một tia kích động, : "Cháu hỗn láo thì Từ Thành Huy thế nào? Thời điểm anh ta nhằm vào cháu cũng không có một chút mềm lòng."

"Từ gia tai mắt đông đảo, muốn điều tra cái gì sẽ điều tra được. Cháu tại nước Y bị ám sát là ai hạ lệnh, chắc hẳn ông ngoại nắm chắc. Nếu không cháu vì cái gì mà đối phó Cảnh gia, khẳng định cũng không gạt được ông." Từ lão gia tử ánh mắt dần dần từ tức giận chuyển thành chấn kinh lại chuyển thành trầm thống, Mục Minh Thừa nói tiếp: "Nhưng trước tất cả những điều đó, người ông mà cháu yêu quý nhất lại trầm mặc không nói gì."

"Tựa như bốn năm trước, cháu đang thi hành nhiệm vụ, bởi vì sai lầm của anh ta mà thiếu chút nữa mất mạng."

"Thế nhưng là ông ngoại, chỉ sợ ông thất vọng rồi. Bắt cháu làm đá mài đao, cũng không có như người mong muốn, đem các cháu nội họ Từ của ông tôi luyện thành tài, ngược lại để bọn họ phải sống trong lo sợ. Không tin ông nhìn xem Từ Thành Huy là biết rồi, "

Mục Minh Thừa nhịn không được cười ra tiếng, "Anh ta tìm tới em họ của Cố Cẩm là có thể cao hơn cháu sao, không có khả năng. Anh ta cũng không nhìn một chút nữ nhân kia là cái thứ gì, dám so với Cố Cẩm sao?"

"Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, cháu nội họ Từ của ông thật có gan lớn." Mục Minh Thừa mỉm cười, lộ vẻ cung kính như trước.

"Được rồi, được rồi, được rồi " Từ Bách Thiện liên tiếp nói "Được rồi", vừa bình phục khí huyết dâng lên, vừa tranh thủ thời gian dùng sức hít sâu mấy ngụm, Mục Minh Thừa xoa xoa lưng cho ông.

Mấy phút đồng hồ sau, trải qua vô số sóng gió, lão quân nhân sống lưng thẳng tắp ngồi trên giường bệnh, "Thì ra cháu đã sớm biết, trách không được đột nhiên muốn giải nghệ. Cháu không cam tâm sao? Trong quân đội chờ đợi nhiều năm như vậy, lập nên biết bao công trạng lại từ bỏ?"

"Sẽ không, " Mục Minh Thừa lạnh nhạt nói, "Cháu đi quân đội, là bởi vì ông ngoại. Về sau ông không hi vọng cháu tiếp tục trưởng thành trong quân đội, cháu giải nghệ cũng không có gì." Bất luận từ tòng quân hay trên thương trường, đều không có gì trở ngại khiến anh đạt được thứ mình muốn. Huống hồ, giải nghệ xong có một số việc làm dễ dàng hơn.

Từ Bách Thiện đầu tiên là kinh ngạc, sau lại nghĩ đến cái gì, vui mừng cười lên, cuối cùng lại lắc đầu đầy nuối tiếc: "Đáng tiếc, cháu không mang họ Từ, họ Từ lại cũng không có được người như cháu."

Nói xong, ông bỗng nhiên nháy mắt mấy cái, thanh âm mang theo nghi hoặc: "Cháu nghe ông nhiều năm như vậy, đột nhiên cùng ta trở mặt, là bởi vì cô gái kia sao?"

"Không phải." Mục Minh Thừa ôn nhu cong cong khóe môi.

"Vậy ta phản đối với các cháu cùng một chỗ, " Từ Bách Thiện ý cười vừa thu lại, "Em họ của cô ta có thể thấy được gia giáo không tốt, mất mặt!"

Mục Minh Thừa lẳng lặng nhìn Từ lão gia tử, ngữ khí thản nhiên: "Ông ngoại, ông già rồi."

Anh xoay người rời đi. Ngoài cửa, Mục Cạnh Châu, Từ Tiệp, Cố Cẩm, Từ Kiều Vân bốn người cùng nhau đứng đấy.

Mục Cạnh Châu mặt không biến sắc. Từ Tiệp cùng Từ Kiều Vân hai cô cháu trong mắt đầy vẻ chấn kinh, trong lúc khϊếp sợ còn có vài tia đau lòng. Chỉ có Cố Cẩm lộ ra ý cười, khích lệ tinh thần anh.

Mục Minh Thừa cảm thấy xúc động, dường như được cảm thấy an ủi.

"Minh Thừa, làm sao không nói cho mẹ, " Từ Tiệp sau khi hết khϊếp sợ, trong lòng dâng lên lửa giận, "Bọn họ dám coi thường con, thật sự coi ta đã chết hay sao?"

Mấy người còn lại nghe thấy câu này, mở to mắt nhìn Từ Tiệp, kẻ khi dễ Mục Minh Thừa chẳng phải là cha đẻ của bà hay sao?

Mục Cạnh Châu vỗ vỗ bả vai của vợ, nói với Mục Minh Thừa: "Con đưa Tiểu Cẩm trở về đi, chỗ này giao cho chúng ta là được rồi."

Từ Tiệp cũng không phải ngồi không, lần đầu nghe thấy bí mật này, xác thực sợ ngây người. Nhưng một khi lấy lại tinh thần, liền trực tiếp đi tìm Từ lão gia tử làm cho Từ lão gia tử đau đầu một trận. Đến cuối cùng, Từ lão gia tử hận không thể xuất viện được để về trốn trong nhà. Nhưng khi về nhà còn có Từ phu nhân ở đó, vợ cùng con gái duy nhất mỗi ngày chỉ vào đầu quở trách, khiến ông không có chỗ mà trốn.

_ _ _ _ _

"Mục tiên sinh đây là muốn đưa ta đi chỗ nào?" Cố Cẩm khoanh tay, ngồi cạnh Mục Minh Thừa ở phía sau xe, nhíu mày nói: "Ta cũng không đồng ý đi theo ngươi đến biệt thự nha."

"Chồng tương lai của em ngày hôm nay động vào vết thương đã kết vảy, hiện ở trong lòng rất khó chịu, cần bà xã tương lai chăm sóc." Mục Minh Thừa đuôi lông mày nhiễm lên ý cười, "Được không?"

"Đương nhiên là. . ." Cố Cẩm cười cười, cặp mắt đào hoa bên trong như nước mùa thu, cô nói: "Không thể."

Đàn ông thật là đáng sợ, tối hôm qua đến bây giờ eo của cô vẫn còn đang đau.

Tối hôm qua vất vả như vậy, hiện giờ Mục Minh Thừa nhớ lại liền cảm thấy khí huyết dâng trào.

"Thật sự không đi?" Mục Minh Thừa cười như không cười liếc mắt nhìn Cố Cẩm, "Vậy không bằng mời Cố tiểu thư cùng ta nói chuyện một chút, em đứng ở ngoài cửa nghe thấy hết, vì sao không hề kinh ngạc?"

"Còn có, vì cái gì em biết sau lưng sát thủ có Từ Thành Huy?"

"Còn có. . ."

Anh vốn muốn nói vừa kết giao với mình, Cố Cẩm đã biết anh kén ăn mặc dù anh không nói ra.

Cố Cẩm che miệng của Mục Minh Thừa lại.

"Vừa rồi là em nói chơi thôi, " Cố Cẩm hôn một cái lên khóe miệng của Mục Minh Thừa, trong mắt ý vị thâm trường: "Ngoan, đợi buổi tối em sẽ an ủi anh."

Mục Minh Thừa nhấp môi khẽ cười, những vấn đề này, một ngày nào đó có thể hé mở. Hiện tại, hưởng thụ phúc lợi mới là quan trọng nhất.

"Trời còn sớm, " Cố Cẩm nhìn lướt qua đồng hồ, nghiêm túc hỏi: "Anh bây giờ rất rảnh sao?"

"Đúng vậy, " Mục Minh Thừa điểm bên eo cô một cái, "Dù sao hôm nay đã trốn việc, không bằng anh chăm sóc cho em."

"Em không cần anh chăm, " Cố Cẩm mỉm cười, "Hay là đi làm đi."

"Em cùng đi?"

"Ừm. . . Có thể."

Xe quay đầu đi về phía Mục thị, Cố Cẩm trong lúc vô tình hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua. Cô thấy một thân ảnh có chút quen mắt nhưng Cố Cẩm nhìn chưa kỹ, xe đã đi xa.