Chương 14: Tranh giành tình cảm

Edit: Umeco

--------------------------

“Anh ba, ăn kẹo đường!”

Bàn tay mập mạp giơ ra, bên trong là kẹo đường đã lột sẵn vỏ. Mắt Đường Ái Quân sáng trưng, ngẩng đầu thấy Tiểu Niếp tủm tỉm nhìn mình, trừ việc tóc tai loạn xạ giống ổ gà, thì tổng thể vẫn là em gái xinh đẹp nhất thôn.

“Tiểu Niếp, anh ba không tốt, em đánh anh cho hết giận đi!”

Đường Ái Quân đem mặt thò lại gần, chỉ cần em gái cao hứng, vả vài cái vào mặt cũng không vấn đề, dù sao da hắn cũng dày.

Trên mặt truyền đến xúc cảm mềm mại, Đường Tiểu Niếp vỗ nhẹ nhẹ vài cái, sau đó mới hung hăng véo thịt trên má, “Về sau nếu anh lại nắm tóc em, em… em sẽ mách cha đánh mông anh đến nở hoa!”

Đường Ái Quân do dự, trăm triệu không có khả năng, cứ nhìn thấy bím tóc nhỏ xinh của em gái là bàn tay bắt đầu ngứa ngáy. Một ngày không nghịch sẽ cảm thấy thiếu thiếu…

Nhưng chọc em gái sinh khí cũng không được.

Nên nhịn không nghịch tóc đi!

“Anh sẽ tận lực khống chế, ai bảo Tiểu Niếp nhà ta xinh đẹp như vậy. Những người khác có cho nắm, anh cũng không thèm.”

Đường Tiểu Niếp được khen, cái đuôi lập tức vểnh lên, tự nhéo nhéo mặt mình. Lòng hơi hoài nghi, trong sách miêu tả nguyên chủ…

Vụng về phì phị, hành động chậm chạp.

Thật sự đẹp sao?

“Vậy anh ba xoa nắm ít đi là được.”

Đường Tiểu Niếp bĩu môi, khuyết điểm có thể chậm rãi sửa, mỗi ngày bớt đi chút ít là tốt rồi. Phải sửa lại cả tật xấu niết mũi niết mặt của cha Đường, anh cả, anh hai nữa. Nói không chừng nguyên chủ xấu chính là do bọn niết mà ra.

Đường Ái Quân dùng sức gật đầu, vui vẻ ăn kẹo đường. Thật ra hắn không thích ăn kẹo chút nào, nhưng kẹo em gái bóc cho đặc biệt ngon, ngọt cả cõi lòng.

Tiểu Niếp không trách hắn, còn cho hắn ăn kẹo đường.

Hắn vẫn là anh ba Tiểu Niếp yêu quý nhất.

Đường Ái Quân vui như mở cờ trong bụng, quyết định tha cho Hoắc Cẩn Chi một mạng, không tìm hắn tính toán sổ sách nữa.

“Đi bên đó đi, chen qua đây làm gì!”

Đường Ái Hoa đạp một cú vào mông Đường Ái Quân. Ăn viên kẹo thôi mà mυ"ŧ tàm tạp vang trời, cố ý khoe khoang chứ gì!

Đường Ái Quân hậm hực đi bên cạnh Đường Ái Quốc. Hắn không thèm chấp nhặt với anh cả, chuyện anh cả lòng dạ hẹp hòi đâu phải ngày một ngày hai.

“Sáp vào anh mày làm gì? Đường rộng như vậy không biết nhìn mà đi à?”

Đường Ái Quốc cũng chen một chân, trông tên tiểu tử này ăn kẹo mà ngứa cả mắt.

Đường Ái Quân bị ghét bỏ không hề tức giận, tự mình vui tươi hớn hở đi đằng sau. Thanh âm tàm tạp mυ"ŧ kẹo ngày càng lớn, cố ý trêu tức hai ông anh đi phía trước.

Hừ! Tiểu Niếp yêu mến hắn nhất! Anh cả, anh hai đỏ mắt mà nhìn đi!

Đường Tiểu Niếp ghé vào ngực Đường Ái Hoa, hân hoan đến đôi mắt díp lại, hạnh phúc tràn ngập cõi lòng. Cô thầm hạ quyết tâm đem ba người anh trai uốn nắn thành người có tiền đồ, như vậy mới có thể tiếp tục sủng cô vô hạn nha!

Hoắc Cẩn Chi đứng phía xa nhìn anh em Đường gia ầm ĩ, khóe miệng giơ lên, đóng cửa lại.

“Trời… Nhiều thịt như vậy!”

Tô Uyển Nhu thập phần kinh ngạc, Đường gia sao đột nhiên hào phóng như vậy?

“Buổi tối hầm một nửa.”

Hoắc Cẩn Chi móc kẹo đường trong túi ra, có khoảng mười viên, phân một nửa cho Tô Uyển Nhu, còn một nửa hắn để lại cho Tề gia gia.

Mà viên kẹo bị hắn ghét bỏ kia, vẫn luôn ngậm trong miệng. Nó chậm rãi bị bào mỏng, vị ngọt càng ngày càng nồng. Hoắc Cẩn Chi sớm đã đem ý tưởng phun ra lúc trước quên sạch.

Tô Uyển Nhu cầm lòng không đậu nuốt nước miếng, bà yêu đồ ngọt nhất đời, thời điểm chồng vẫn bên cạnh, trong nhà lúc nào cũng có điểm tâm. Nhưng đã bốn năm không ăn qua, hiện tại bụng còn không lấp đầy được, mỗi ngày đều đói đến mắt đầy sao sáng thì mơ ước gì đồ ngọt cơ chứ.

Nếu không phải Cẩn Chi thi thoảng lên núi săn thú, lâu lâu lại hái chút rau dại thì mẹ con bọn họ đã sớm chết đói.

“Ăn có làm sao không?”

Tô Uyển Nhu lo lắng chỗ thịt này sẽ đưa tới phiền toái.