Chương 17: Tư bản luận

Edit: Umeco

--------------------------

Tô Uyển Nhu trong miệng nhét đầy thịt, nghe Tề tiên sinh nói vậy, ngừng động tác nhai nuốt, lòng đầy hổ thẹn.

Bà đã lâu không được ăn thịt, ăn đến quên trời quên đất, quên luôn cả con trai.

Rối rắm nhai nốt miếng thịt trong miệng, Tô Uyển Nhu không gắp thêm nữa, chỉ kẹp khoai tây.

Tuy bà thèm thịt muốn chết nhưng bà không thể đoạt thịt của con trai được.

Không có bản lĩnh làm việc nuôi con thì thôi đi, lại còn ăn hết phần của con là cái giống gì đây?

“Nhiều thịt như vậy, mọi người không cần nhường nhau, ăn xong con sẽ lên núi săn thú.”

Hoắc Cẩn Chi nhàn nhạt nói, hắn không thích nhì nhằng nhường nhịn. So với thòm thèm ăn một hai miếng, không bằng ăn một lần cho đã nghiện.

Hơn nữa, thân thể họ hiện tại rất cần thịt để bổ sung dinh dưỡng. Trong thời buổi loạn lạc giàu có vô dụng, có thân thể khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất, nếu không thì phải sống thế nào đây?

Tề tiên sinh và Tô Uyển Nhu nhất quyết không gắp thịt, Hoắc Cẩn Chi đành nhúp mấy khối thịt bỏ vào chén họ. Hắn không nói lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn bọn họ, hai người cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được cơn thèm khát.

Mở miệng…

Một nồi thịt hầm khoai tây đã thấy đáy, cả nước canh cũng không chừa lại. Khoai lang chấm với nước canh đặc biệt ngon ngọt, ba người thoăn thoắt xử lý sạch sẽ rổ khoai lang, không chút dư thừa.

“Cạch…”

Tề tiên sinh buông đũa, tinh thần sáng láng, mười năm trời ông mới ăn được một bữa cơm no, cảm giác thật tốt.

“Tề gia gia, ăn kẹo đường.”

Hoắc Cẩn Chi móc trong túi ra năm sáu viên kẹo đường, đưa tất cả cho ông. Hai người lớn trong nhà đều có sở thích giống nhau là ăn đồ ngọt. Ông Tề hồi trẻ từng đi du học tại Anh Quốc, sinh sống ở đó hơn hai mươi năm, thói quen ăn uống chịu ảnh hưởng rất nhiều, đặc biệt là văn hoá trà chiều.

Pha một ly hồng trà hoặc cà phê, nướng thêm vài lát bánh mì, thích ý ngồi trong hoa viên hưởng thụ thời gian trà chiều.

Bất quá sau mấy năm về nước, ông Tề hoàn toàn tạm biệt loại cảm giác tốt đẹp này, đừng nói trà chiều, đến một ngày ba bữa cơm còn lo không xong.

Đôi mắt Tề tiên sinh tỏa sáng, so với thấy thịt còn kích động hơn! Đồ ngọt thân yêu, đã lâu không gặp!

“Cũng là Đường gia đưa đến?”

Ông Tề lột vỏ viên kẹo đường nhét vào trong miệng, thỏa mãn ngậm lấy, sâu kín thở dài…

Thật ngọt ngào! Đời người mà không có đồ ngọt còn có ý nghĩa gì?

Mười năm không có đồ ngọt, đúng là sống không bằng chết!

“Vâng, là Đường Tiểu Béo cho.”

Trước mắt Hoắc Cẩn Chi hiện ra khuôn mặt sún răng của Đường Tiểu Niếp, còn có thân thể tròn vo kia, ghét bỏ nhíu nhíu mày. Đáng ra nên gọi là Đường Đại Béo mới đúng, có lật ba tấc đất trong thôn cũng không tìm ra ai béo hơn nha đầu thúi kia!

Ánh mắt Tề tiên sinh tràn ngập kinh ngạc, nha đầu béo kia lại muốn lăn lộn trò gì đây?

“Nha đầu kia chẳng lẽ lại muốn làm chuyện xấu xa gì đó?” Tô Uyển Nhu phát sầu.

Bà sợ Đường Tiểu Niếp nhất trần đời này! Nha đầu đó chính là tiểu ác ma, luôn quấn lấy con trai bà không tha, đánh không được đe nẹt không xong, quát mắng càng không dám, chuyện nhỏ không vừa lòng nó sẽ lập tức gọi ba người anh trai ác bá đến làm loạn.

“Không có việc gì.”

Hoắc Cẩn Chi không quá để ý, nếu bây giờ Đường Tiểu Béo đến náo loạn, thì cũng không còn kẹo đường để trả lại nữa. Tính ra việc này không lỗ, coi như tiền công hắn bồi nha đầu béo kia diễn trò đi.

Ngây người một lát, Tề tiên sinh hồi thần vội vàng trở về nhà của mình, cô nhi quả phụ, ông là một nam nhân ở đó lâu không tốt.

Hoắc Cẩn Chi bước theo sau, tay ôm quyển vở ghi chép dày cộp và một cuốn sách được in ấn rất bài bản, tên sách là…

《 Tư Bản Luận 》

Đây là một trong những cuốn sách được Tề tiên sinh mang đến đây, nghe nói số còn lại đều đã bị thiêu cháy, Khi ấy ông Tề lòng đau như cắt thiếu chút nữa đi đời nhà ma, hiện tại nhớ tới mà khóe mắt vẫn còn cay.

Mỗi ngày Hoắc Cẩn Chi đều theo sau Tề tiên sinh học tập tri thức, không nỡ bỏ một buổi.

Đường gia giờ phút này cũng đang ăn cơm trưa, so với Hoắc gia phong phú hơn nhiều. Thức ăn đều đựng trong bát to như cái chậu rửa mặt, một bát lớn thịt hầm trứng, một đĩa dưa chua xào ruột già, một nồi thịt chưng măng ngà voi.

*Măng ngà voi: là măng được thu hoạch vào mùa xuân, vừa non vừa to như ngà voi.